Khi cửa văn phòng mở ,    thấy Cố Kỳ Việt  đợi bên ngoài thì  khỏi ngẩn  nhưng  nhanh  đó  phản ứng , vội vàng chào hỏi .
“Là Kỳ Việt ! Lâu   gặp, cháu chững chạc hơn nhiều  đấy,  lắm!”
“Cậu nhóc càng ngày càng  tinh thần.”
“Nghe  cháu  bắt  băng nhóm buôn , quả  hổ danh là con cháu nhà họ Cố, thật giỏi giang.”
Vì trong văn phòng còn  Cố Hằng, vì thế nên những  khác cũng  dám  nhiều,  khi chào hỏi qua loa, họ  mang theo vẻ mặt buồn rầu rời .
Khi     hết, hành lang  trở nên yên tĩnh, Thẩm Triều Triều mới từ phía  Cố Kỳ Việt bước .
Hai  bước  văn phòng, thấy Cố Hằng mặt mày ủ rũ  bên bàn  việc, Cố Kỳ Việt   hai lời, lập tức mở túi đồ ăn , lấy hộp cơm nặng trịch bên trong .
Thấy , Cố Hằng cau mày xua tay, : “Ba  đói, con...”
Có điều lời còn  dứt, một mùi thơm ngào ngạt  lan tỏa khắp văn phòng, khiến   thèm ăn, đến nỗi Cố Hằng     đói thì bụng  réo lên ọt ọt.
Chỉ cần ngửi mùi thơm cũng  là đồ ăn do Thẩm Triều Triều nấu!
Tiếng bụng kêu khiến Cố Hằng đỏ mặt, ông xoa cái bụng đang đói cồn cào của ,   đồng hồ, thấy  hơn chín giờ tối .
Khụ khụ, mải  việc quên cả thời gian, đói bụng cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng Cố Kỳ Việt   hì hì : “Ơ kìa, ba  đói ,  thì thôi, con ăn khuya luôn , chúng con xin phép về  nhé, chào ba.”
“Thằng nhóc , đặt hộp cơm xuống!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-295.html.]
Mặt Cố Hằng càng đen hơn, vội vàng lên tiếng ngăn cản,  đó nhanh tay giật lấy hộp cơm, lấy đũa từ trong túi đồ ăn , tâm trạng bực bội ban nãy nhanh chóng tan biến  món ăn ngon, tâm trạng ông cũng  lên  ít.
Nhìn ba  ăn ngon lành, Cố Kỳ Việt thầm nghĩ  quản đốc thật sự  mệt  vất vả, lương cũng chẳng  bao nhiêu,  nhận bừa một đơn sửa chữa cũng bằng mấy tháng lương của ông . Quả nhiên,   sẽ khiến con   bất hạnh!
Trên bàn ăn nhà họ Cố   quy củ ăn  , ngủ  . Vì ,  ăn cơm Cố Hằng  dặn dò Cố Kỳ Việt vài câu: “Tối nay mang cơm đến vất vả ,   đừng để vợ con vất vả như , con tự đến là  .”
“...”
DTV
Cố Kỳ Việt cố nhịn  trợn mắt, : “Lần  là do con trai ba nấu đấy, ba   thử ?”
“Thôi khỏi, ba     viện.”
Cố Hằng ăn cơm xong nhưng vẫn còn việc  , vì thế nên  ở  xưởng tăng ca,  khi Cố Kỳ Việt cất hộp cơm  túi, ông lập tức phẩy tay bảo hai  về .
Về chuyện công việc, nếu  thể giúp  gì thì  nhất là im lặng. Đừng xen .
Có điều Cố Kỳ Việt nghĩ  nhưng Thẩm Triều Triều    ngược .
Chưa kịp rời , Thẩm Triều Triều  lo lắng  với Cố Hằng: “Quản đốc Cố, con... con  một chút tiếng Anh, nếu như...”
“Cái gì!!”
Cố Kỳ Việt kinh ngạc, Cố Hằng thì kích động  bật dậy, đập bàn một cái “rầm” khiến Thẩm Triều Triều giật , mặt mày tái mét.
Cố Kỳ Việt vội vàng kéo cô , vỗ nhẹ  lưng cô,   ba  với ánh mắt  đồng ý: “Ba,  gì từ từ ,   đập bàn chứ, chúng con   là cấp  của ba!”
Lúc  Cố Hằng mới nhớ  Thẩm Triều Triều  giống  khác, ông hối hận trong lòng,  cố chấp giữ thể diện nữa mà thành thật xin : “Xin , ba  nóng nảy, Triều Triều , lời con   là thật ?”