Sau  thời gian dài ở chung, Cố Kỳ Việt  sớm nắm rõ tính cách của Thẩm Triều Triều, cũng quen thuộc với biểu cảm và động tác cơ thể của cô  biểu đạt điều gì, cho nên mới  thể liếc mắt một cái là  thấu.
Thẩm Triều Triều  giúp đỡ nhưng  vì sợ hãi nên  dám hành động, cùng với một chút tự ti... Tuy trong  thời gian  cô  thể cùng   ngoài chơi, cho dù đến nơi đông  cũng sẽ  còn sợ đến run rẩy như  nữa nhưng   nghĩa là cô  khỏi hẳn. Chỉ là giảm bớt một chút mà thôi.
Mặc dù đó  là một sự tiến bộ  ,  điều khi cô đối mặt với tình huống bất ngờ như bây giờ thì vẫn  đủ.
Vì để phòng ngừa Thẩm Triều Triều trằn trọc cả đêm  ngủ , Cố Kỳ Việt chỉ  thể chủ động  , khuyên nhủ cô.
Nghe thấy Cố Kỳ Việt   đè  , Thẩm Triều Triều  nhịn  bật , tâm trạng vốn đang căng thẳng dần dần thả lỏng, cô hít một  thật sâu,  đó thấp thỏm hỏi: “Em... thật sự  thể ?”
“Đương nhiên ,  gì mà  thể chứ?”
“Em  từng  học, hơn nữa  nhiều năm  động đến tiếng Anh, em cũng   trình độ bây giờ của  thế nào, lỡ như dịch sai gây  tổn thất lớn hơn thì   ?”
Vừa  Thẩm Triều Triều  bắt đầu trở nên buồn bã, cô mím chặt môi, khóe mắt  cụp xuống, những lời  cay nghiệt của  khác   rốt cuộc vẫn để  dấu vết trong lòng cô, khiến cho nó bất ngờ xuất hiện  lúc  đề phòng.
“Chỉ vì những chuyện  thôi ?”
“?”
Thế nhưng một câu  của Cố Kỳ Việt  khiến Thẩm Triều Triều  thể tiếp tục buồn bã nữa, cô  nghi ngờ ngẩng đầu  tấm lưng rộng lớn phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-292.html.]
Gió thổi qua, thổi bay quần áo của Cố Kỳ Việt  , phác họa  vòng eo thon gọn khỏe khoắn, Thẩm Triều Triều tò mò đưa tay  đo trong  khí.
Thon thật!
Không  Thẩm Triều Triều đang cảm thán trong lòng, Cố Kỳ Việt vội vàng tiếp tục : “Lo lắng những chuyện   gì, em  kiến thức thật sự, cho dù   học thì  ? Lúc  khi  học cấp ba còn luôn  cuối lớp đấy, bây giờ chẳng  cũng    khen ngợi hết lời ?!”
Nói chuyện  xong    đến chuyện tiếng Anh: “Nếu tiếng Anh  thành thạo,  tiên chúng   thể ở nhà ôn tập một ,  đó xem xem trình độ của  như thế nào, dù  thành phố Giang Lâm cũng   thiếu chúng  thì  thể tiếp tục vận hành.”
“Có khi trong thời gian  lẽ thị trưởng sẽ tìm   thích hợp, tóm   vô  khả năng tồn tại, em đừng đặt quá nhiều áp lực lên bản , sẽ đè em chậm giống như rùa đen .”
Dường như Cố Kỳ Việt dành hết sự kiên nhẫn cho Thẩm Triều Triều. Lúc  giọng  ấm áp, trong màn đêm càng thêm trầm thấp dễ , khiến Thẩm Triều Triều cảm thấy ngọn núi lớn đè nặng   thật sự đang dần dần giảm bớt.
Có điều cô  nhịn  nhắc nhở một câu: “Thực  rùa chạy  nhanh đấy.”
“...”
Cố Kỳ Việt  ngờ   cả buổi, Thẩm Triều Triều  trả lời như !
Bầu  khí    phá hỏng khiến   tức  buồn .
Sau đó  cũng  quan tâm đang đạp xe, một tay  giữ ghi đông, tay  thì vươn   lưng, xoa đầu Thẩm Triều Triều  nhanh, xoa rối cả b.í.m tóc cô mới thôi.
DTV
Biết lời     trẻ con, Thẩm Triều Triều chỉ  thể yên lặng chịu đựng, nhưng cô vốn xinh , cho dù mái tóc   rối vẫn  tinh nghịch đáng yêu.