Anh  lúng túng rụt tay , cúi xuống nhặt con diều,  đẩy Thẩm Triều Triều   một gốc cây to, bảo cô trốn kỹ.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Triều Triều  , cuối cùng  vẫn  nhịn  đưa tay chọc  má cô. Làn da mềm mại như bánh bao, cũng thú vị đấy chứ.
Cuối cùng, Cố Kỳ Việt mỉm  với Thẩm Triều Triều, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh. Anh  chần chừ thêm nữa,  xung quanh, chọn một vị trí thích hợp, nhanh chóng nhặt mười mấy viên đá  thoăn thoắt leo lên cây như một con khỉ.
Tầm  thoáng đãng,  gần địa điểm phê phán, Cố Kỳ Việt nhanh chóng chọn  mục tiêu. Đã thích ném đá   khác,  thì cho chúng nếm thử mùi vị .
Cố Kỳ Việt ném  chuẩn,  thêm sức lực mạnh nên  thể tưởng tượng ,  đá của  ném trúng sẽ đau đến mức nào.
Quả nhiên, mục tiêu đầu tiên  trúng đá  thể tiếp tục bài diễn thuyết hùng hồn của  nữa mà ôm chân kêu la thảm thiết,  lăn  đất. Đợi đến khi những tên Hồng vệ binh khác phát hiện  sự bất thường thì Cố Kỳ Việt  ném ngã mấy tên .
“Ai đó!”
“Đồng bọn của lũ xú lão cửu (*)  đến , mau tìm  nó!”
(*) Xú lão cửu là cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá.
“Tên khốn kiếp, nhất định   tha cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-262.html.]
Hành động  ném đá lén lút khiến đám Hồng vệ binh nổi giận, chúng gào lên ầm ĩ. Những  vốn  xem náo nhiệt thì hoảng sợ lùi ,    vạ lây. Thế là   chạy tán loạn, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Ném hết đá trong tay, Cố Kỳ Việt nhân lúc hỗn loạn  trộn  đám đông, nhanh chóng đánh ngất những tên Hồng vệ binh đang gào thét. Anh  tay nhanh gọn, bí mật khiến chúng  kịp phản ứng   hạ gục  bộ.
Mấy tên  đá ném trúng lúc  thì  ngất, Cố Kỳ Việt bèn giả giọng khàn khàn hét lên: “Ha ha, lũ nhóc con, ông đây thích nhất là dạy dỗ lũ ranh con các ,   cứ đến đây nhiều nhiều nhé, để ông đây còn  đánh các  thêm vài  nữa, sướng thật!”
Đã thành công khuấy đục nước, Cố Kỳ Việt cũng   ý định lộ diện  chuyện phiếm với ai. Anh lập tức rút lui trong âm thầm. Đối với Cố Kỳ Việt mà , đây chỉ là chuyện nhỏ.
Đám Hồng vệ binh   đáng sợ, chủ yếu là hội Cách Vĩ   lưng chúng mới khó đối phó. Vì  dù  ứng phó cũng  thể tấn công trực diện, nhưng mà cảm giác đánh lén cũng  tệ.
Chủ yếu là thấy sảng khoái trong lòng. Dù chỉ một    thể cứu  tất cả   nhưng ít nhất cũng  thẹn với lòng. Cứ cố gắng hết sức  !
Khi tìm thấy Thẩm Triều Triều đang thấp thỏm chờ đợi,  thấy đôi mắt cô long lanh nước, đầy vẻ buồn bã.
Cô vội vàng nắm lấy vạt áo , giọng  lo lắng bất an: “Đều tại em  những lời đó, Cố Kỳ Việt,  đừng  những chuyện nguy hiểm như  nữa. Nếu   bắt, sẽ  diễu phố đấy!”
DTV
“Không ,  ,    kẻ ngốc vì cứu  khác mà hại chính .”
Thấy cô sắp , Cố Kỳ Việt  thể giữ vẻ bình tĩnh  nữa, vội vàng an ủi, như sợ Thẩm Triều Triều  tin,  tiếp tục giải thích: “Hơn nữa, dù em   những lời đó, khi thấy chuyện như  xảy ,  cũng sẽ  khoanh tay  ... Nhà họ Lưu mà  đây  tố cáo, em còn nhớ ? Tên Lưu Tư Viễn đó là  của hội Cách Vĩ,    tha cho .”
Cố Kỳ Việt giải thích rõ ràng như , cũng vì sợ Thẩm Triều Triều áy náy. Chỉ là chuyến  công viên hôm nay coi như hỏng.