Nhìn thấy Thẩm Triều Triều  hề tỏ  kháng cự Chu Lan và Lâm Kiều, Cố Kỳ Việt vốn định tiến hành theo kế hoạch bỗng  đổi ý định, cảm thấy  thể đẩy nhanh tiến độ một chút.
Gần phố Tây thành phố Giang Lâm nhất là công viên Quần Thạch, nơi đây cây cối xanh tươi, trăm hoa đua nở,  vì gần cung thiếu niên nên ngoài thanh niên dạo chơi còn   già và trẻ em qua .
Nói chung tuy  ồn ào náo nhiệt như khu chợ nhưng cũng  đông .
Đối với Thẩm Triều Triều mà , đây là một thử thách  nhỏ.
Tất cả phụ thuộc  sự lựa chọn của cô.
Nếu tạm thời  thể chấp nhận cũng  ép buộc, dù  Thẩm Triều Triều  thu  trong vỏ ốc quá lâu,  cô thích nghi cần  tiến hành từng bước, bây giờ là đang kiểm tra khả năng thích ứng của cô.
Khi  Cố Kỳ Việt đề nghị  chơi  ngày mai, Thẩm Triều Triều ngẩn , nghĩ đến việc  thể gặp  nhiều  trong công viên, con ngươi đen láy của cô co .
Ngón tay nắm chặt vạt áo Cố Kỳ Việt, cô nhất thời   nên  thế nào.
Nếu tiếp tục đến vùng ngoại ô yên tĩnh vắng vẻ như hôm nay, Thẩm Triều Triều sẽ  cảm thấy áp lực, do đó cũng  do dự, nhưng bây giờ cô cần  suy nghĩ thật kỹ.
Mặc dù  đó   nhiều   ngoài nhưng thói quen sợ  khác  thể  đổi ngay lập tức.
Chỉ là...đúng như cô  nghĩ, bây giờ  ngoài   vì  ép buộc mà là tự nguyện... Thẩm Triều Triều tự hỏi  thật sự   tiếp xúc với thế giới bên ngoài ?
Không .
Cô .
Chỉ là sợ  tổn thương một  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-258.html.]
 cô cũng   chứng kiến thế giới muôn màu muôn vẻ chứ   chỉ tiếp nhận thông tin liên quan từ sách vở.
Cô giống như một chú chim  nhốt trong lồng, mặc dù trong lồng  an ,  cần lo lắng nguy hiểm nhưng cũng  hạn chế tự do, mãi mãi  giam cầm bên trong.
DTV
Thẩm Triều Triều ngước  tấm lưng rộng của Cố Kỳ Việt,  mái tóc ngắn của  bay bay trong gió khi đạp xe,  như một con chim ưng tự do, bay lượn  bầu trời,  bao giờ mất  tự do.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh hai Thẩm Triều Triều đang tranh luận  ngừng,  một lúc, trong lòng cô bỗng nhiên nhẹ nhõm, nhanh chóng đưa  quyết định.
Buông tay đang nắm chặt vạt áo Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lập tức : “Em  !”
Đôi mắt đen tràn đầy kiên định, cô   đổi bản . Con đường phía  là những điều  . Cho dù cuối cùng   quái vật há miệng nuốt chửng nhưng cô  cố gắng,   là kẻ hèn nhát...
Tuy cô  thể tiếp tục rụt rè tại chỗ, khôi phục cuộc sống  đây, nhưng cô bắt đầu cảm thấy  hài lòng.
Thế giới bên ngoài thật hấp dẫn.
Thêm  đó  Cố Kỳ Việt ở bên cạnh cổ vũ, Thẩm Triều Triều quyết định dũng cảm thử  đổi một !
“Được, sáng mai xuất phát,   Cường  thả diều ở công viên  thú vị, đến lúc đó chúng   thể thử!”
“Nghe  khác  ? Cố Kỳ Việt,   từng thả diều ?”
Nghe Cố Kỳ Việt  vui vẻ, Thẩm Triều Triều nhanh chóng nhận  điều bất thường.
Cô chớp mắt nghi ngờ, cảm thấy Cố Kỳ Việt  giống như  từng chơi những trò , cho dù  trải qua chuyện ở quân khu, nhưng hồi nhỏ thì ? Ngay cả cô  khi  bọn buôn  bắt cóc cũng  từng thả diều với bạn bè.
Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ nhún vai,  hề né tránh,  thẳng: “Chưa, hồi bé  thấy thả diều là trò con gái chơi,  nam tính chút nào nên...”
Ai mà  hồi nhỏ   nghĩ nhiều như !