Nhận thấy Thẩm Triều Triều  mới  , tâm trạng Cố Kỳ Việt  ,  cũng    câu cá mà là lúc  mở miệng trò chuyện: “Thẩm Triều Triều,     , em  cảm thấy  quá tùy tiện,   tinh thần trách nhiệm ?”
Nói đến chuyện công việc, Cố Kỳ Việt cũng đau đầu  thôi, từ khi  sửa xong cái máy móc hỏng của xưởng máy móc, các xưởng ở thành phố Giang Lâm như phát điên, tranh   kéo   xưởng của họ.
DTV
Có điều Cố Kỳ Việt     cả, dứt khoát từ chối. Cũng  giống như lúc ở đồn cảnh sát hoặc là đại hội khen thưởng,  thể từ chối, hiện giờ  rảnh rỗi, cho dù những  đó   phiền thế nào cũng  ,  thể ứng phó .
Có điều Cố Kỳ Việt  quan tâm đến cách  của những  khác,    để ý Thẩm Triều Triều   thế nào.
Nhỡ  cô cũng cảm thấy    việc đàng hoàng... Mặc dù  đó  cũng từng tiết lộ việc  âm thầm nhận thêm việc kiếm   ít tiền, nhưng loại tiền  dù  cũng  thể công khai,  quang minh chính đại bằng việc   công khai,  còn  nhiều  nể mặt. Bây giờ   đều lấy chuyện  công nhân  vinh dự.
Ngay khi Cố Kỳ Việt đang thấp thỏm, Thẩm Triều Triều  kỳ quái,  ,  đó đưa tay ôm lấy đầu gối của , hỏi ngược  một câu: “Em sợ tiếp xúc với  khác,   thấy em kỳ lạ ?”
“Đương nhiên là !”
Cố Kỳ Việt lập tức lắc đầu khiến Thẩm Triều Triều  nhịn  cong khóe miệng, đương nhiên cô   nhà họ Cố   ý ghét bỏ cô, ngay cả lúc  khi Cố Kỳ Việt  ly hôn với cô cũng  từng lấy chuyện   để công kích cô.
Cho nên công việc gì đó trong mắt cô  quan trọng như . Nói đúng hơn,  chỉ Cố Kỳ Việt   việc , cô cũng   việc !
Không  để Cố Kỳ Việt suy nghĩ lung tung, Thẩm Triều Triều chủ động : “Cố Kỳ Việt,   cần để ý  khác nghĩ gì, cứ là chính  là  , hơn nữa cũng   cứ  một công việc là  thể hiện  tinh thần trách nhiệm.”
Nói xong, cô nghĩ ngợi,  bổ sung một câu: “Hơn nữa còn  em cùng    việc nè!”
Nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý  của Thẩm Triều Triều, đôi mắt hoa đào của Cố Kỳ Việt sáng lên,  đó  cũng  theo,    hỏi một câu ngốc nghếch. Người  thích  đặc biệt. Không giống những  khác.
Lúc hai   chuyện, cần câu treo  gương mặt nước khẽ động, Cố Kỳ Việt lập tức giơ tay kéo lên. Một giây , một con cá lớn bằng cánh tay  lớn   kéo lên khỏi mặt nước.
Con cá lớn như  khiến Thẩm Triều Triều kinh ngạc hô lên một tiếng, Cố Kỳ Việt dùng sức ở cánh tay,  cho con cá lớn cơ hội vùng vẫy, lập tức kéo con cá lên bờ.
Nó vùng vẫy  kịch liệt.
Cảm giác thỏa mãn khi tự tay câu  cá thật khó diễn tả thành lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-257.html.]
Mặc dù Thẩm Triều Triều   là  câu cá nhưng là   cùng suốt cả quá trình, trong lòng cô vui mừng  thôi, đôi mắt hạnh long lanh  con cá vẫn đang nhảy nhót đầy kinh ngạc, vảy cá lấp lánh  ánh mặt trời.
Ngay cả Cố Kỳ Việt cũng  ngờ hôm nay vận may của    như .
Cá lớn thế  cho dù ở chợ đen cũng  khó gặp,  lập tức quyết định mang về nhà... Còn việc  chia cho  khác   ư? Đã  là của   thấy mà,  và Thẩm Triều Triều chia đôi. Đây là một con cá kỷ niệm đặc biệt!
Còn Lâm Kiều và Chu Lan đang nướng thịt bên  thì   phần, gà rừng, thỏ rừng đều là do  tự tay bắt.
Sau đó, Cố Kỳ Việt đáp ứng lời đề nghị của Thẩm Triều Triều,  câu thêm một lúc nữa, mặc dù   may mắn như   nhưng cũng   tay trắng,  nào cũng câu  cá to bằng bàn tay.
Trong lúc đó Thẩm Triều Triều cũng tò mò thử câu một , kết quả câu  một con tôm hùm đất.
Nó vung càng   trung, trông  hung dữ, khiến Thẩm Triều Triều  thất vọng, cảm thấy vận may của    lắm.
Cũng may là Thẩm Triều Triều  buồn phiền quá lâu,  thấy Lâm Kiều  thịt nướng  chín, Cố Kỳ Việt lập tức dùng dây leo  dây, xâu miệng cá , những con cá câu   đó đều đưa cho Lâm Kiều và Chu Lan,  chỉ lấy con cá to .
Thịt nướng là do Lâm Kiều nướng, hương vị bình thường, chỉ  thể  là  ngon cũng  dở. May là  nướng hết,  khi về nhà  thể chế biến , đợi đến khi bốn  ăn no nê, sắc trời cũng bắt đầu tối dần.
Thời gian trôi qua thật nhanh,  đến lúc  chia tay. Chu Lan  lưu luyến, cô  nắm lấy tay Thẩm Triều Triều, nước mắt lưng tròng,   thể mời cô về nhà  mặt Cố Kỳ Việt, chỉ  thể liên tục hứa hẹn đợi đến khi về thành phố sẽ đến nhà họ Cố tìm Thẩm Triều Triều chơi.
Đương nhiên Thẩm Triều Triều đồng ý, cô gật đầu thật mạnh.
Sau khi hai  lưu luyến tạm biệt, Cố Kỳ Việt vội vàng kéo Thẩm Triều Triều rời , con cá lớn câu   yếu ớt  còn vùng vẫy nữa, Cố Kỳ Việt treo nó lên xe cùng với mấy con gà rừng, thỏ rừng.
Anh cố ý dùng cỏ che  một chút.
Lúc hai  đạp xe về nhà họ Cố, trời  tối hẳn, cũng may là trời tối, nếu  con cá to như  mà xuất hiện  mặt   thì   chút nào.
Thẩm Triều Triều   xe đạp, nắm lấy vạt áo của Cố Kỳ Việt, gió mát thổi qua tóc mai, cô ngắm  hoàng hôn buông xuống, mặt đất chìm  giấc ngủ yên tĩnh, trong lòng cũng trở nên bình yên hơn,  hưởng thụ sự yên tĩnh lúc .
Lần  rời khỏi nhà   vì lý do bất đắc dĩ nào đó mà chỉ là cô   ngoài. Cảm giác  thật kỳ diệu. Ấm áp và vui vẻ. Dường như thế giới bên ngoài đáng sợ đối với cô đang dần trở nên bình thường.
Khi Thẩm Triều Triều cảm thấy hôm nay   dũng cảm hơn một chút thì Cố Kỳ Việt đang đạp xe bỗng nhiên lên tiếng: “Ngày mai chúng   thả diều ở công viên nhé?”