Nghĩ đến việc Chu Lan cuối cùng vẫn xuống nông thôn, hiển nhiên những  xem mắt  đó đều  thành, trong lòng Thẩm Triều Triều chợt dâng lên một nỗi lo lắng, cô  ngăn cản Chu Lan.
Năm nay là năm 1975, dựa theo những gì sẽ xảy , năm 1977 sẽ khôi phục thi đại học.
Trong những ký ức chợt lóe lên trong đầu, Chu Lan  rời khỏi vùng nông thôn thông qua kỳ thi đại học nhưng do lao động vất vả quanh năm nên sức khỏe  ,   nhiều thời gian ôn tập.
Cộng thêm việc  Chu Lan đòi  công bằng cho cô, khiến Chu Lan trở thành cái gai trong mắt  dân các thôn xung quanh, họ cho rằng  nơi khác đến đều là sói mắt trắng, nuôi mãi  , lúc nào cũng  thể   cắn .
Sau đó, bọn họ tuy  dám  gì nhưng  ngấm ngầm chơi ,  thể tưởng tượng cuộc sống khi đó của cô  khó khăn đến nhường nào...
Bây giờ Thẩm Triều Triều   đổi  vận mệnh của , cô cũng hy vọng Chu Lan  thể chọn một con đường khác,  thể đạt  thành tích  hơn trong kỳ thi đại học,  thể  học ở ngôi trường  yêu thích.
Như , Chu Lan sẽ  giống như trong ký ức của cô, dù nhận  giấy báo nhập học đại học, cũng chỉ  một cái  nở nụ  chua xót.
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cúi đầu nhặt một viên đá tròn nhẵn  chân, giả vờ như đang  chuyện phiếm, hỏi: “Cũng   chỉ  cách gả  mới   xuống nông thôn,  thể tìm cách khác mà!”
Nghe , Chu Lan nhún vai, cô  cũng  lắm chứ!
 bây giờ ngay cả   quan hệ cũng khó tìm  việc,   ba nghiêm khắc và luôn giữ vững chính nghĩa của , Chu Lan chẳng còn chút hy vọng nào.
Xuống nông thôn cũng chỉ là  ruộng,  đây cô  cũng    từng , thích ứng một thời gian là quen thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-254.html.]
Chu Lan cảm thấy rầu rĩ nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích, chi bằng  nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên, đến   đến đó... Chỉ là nghĩ đến việc xuống nông thôn sẽ   gặp Thẩm Triều Triều nữa, cô     nỡ.
Dù hai  mới gặp   đầu nhưng   cảm giác  kỳ lạ, giống như kiếp  là bạn  của  , khiến Chu Lan cảm thấy Thẩm Triều Triều   thiết,  gần gũi cô hơn.
Không  thấy Chu Lan trả lời, Thẩm Triều Triều   tiếp: “Chu Lan,    xuống nông thôn ?”
“Tất nhiên là   ,  điều nếu  lấy chồng thì chỉ còn cách tìm việc  hoặc xin giấy chứng nhận tàn tật,  thấy hai việc  đều  khó.”
Chu Lan      thấy một viên đá màu hồng nhạt trong suốt, lấp lánh  suối, viên đá nhỏ xinh xắn như viên đá quý, cô vội đưa tay nhặt lên.
Viên đá nhỏ màu hồng  gọn trong lòng bàn tay, ánh nắng chiếu  hòn đá hình thoi, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
DTV
Viên đá  thế   xứng với Thẩm Triều Triều!
Tuy  tò mò về khuôn mặt  lớp khẩu trang của Thẩm Triều Triều nhưng  thẳng  như  thì quá đường đột, dù    họ còn nhiều thời gian bên , cứ để    !
Người  vẫn  đôi mắt là cửa sổ tâm hồn,  đôi mắt trong veo như , chắc chắn Thẩm Triều Triều là một đại mỹ nhân!
Ngay khi Chu Lan định đưa viên đá nhỏ màu hồng cho Thẩm Triều Triều xem thì Thẩm Triều Triều bỗng thốt  một câu  khiến cô  c.h.ế.t lặng: “  một suất công việc,  thể cho .”
“...”
Thẩm Triều Triều ngẩng đầu  Chu Lan đang  vẻ mặt ngỡ ngàng, cô mím môi, nếu  sợ dọa Chu Lan chạy mất, cô   thẳng là tặng suất công việc  cho Chu Lan !