“Cảnh sát Chu nhờ  đưa Chu Lan đến nhà họ hàng ở quê chơi mấy ngày...”
Bởi vì bốn   khá gần , Lâm Kiều  dám  quá thẳng, khi  chuyện,    nhịn  liếc  Chu Lan, ba  hai bên đang cố gắng tác hợp họ, cũng   Chu Lan nghĩ thế nào.
Có điều đợi đến khi Lâm Kiều  sang, lập tức thấy Chu Lan nhe răng  vui vẻ, cô  vốn chẳng  ý định  sang bên , chỉ tập trung  chuyện phiếm với Thẩm Triều Triều...
Thấy  trong lòng Lâm Kiều lập tức dâng lên một cảm giác thất bại, cảm thấy  xem mắt  e là   .
“Người nhà của cảnh sát Chu... là ở thôn Tiểu Hà  ,  thì  khéo , chúng   đến con suối nhỏ ở bên thôn Tam Hương.”
Ngoài miệng  lời tiếc nuối nhưng trong lòng Cố Kỳ Việt   hài lòng, bóng đèn vướng víu  đừng  ở đây tỏa sáng nữa,  chỗ khác !
Còn về phần giữa Lâm Kiều và Chu Lan rốt cuộc  quan hệ gì? Cố Kỳ Việt   nhiều tò mò với chuyện của  khác.
DTV
Đặc biệt là quan hệ giữa hai bên cũng  quá quen thuộc, cho nên dừng ở mức độ xã giao là  . Chỉ  điều Cố Kỳ Việt nghĩ thì  lắm nhưng bên    phối hợp.
Chu Lan cảm thấy cô gái Thẩm Triều Triều   xinh xắn  e thẹn,  hợp mắt ,   tách  nhanh như , bởi  vội vàng : “Không , dù tối nay   về nhà bác cả cũng  thành vấn đề, dù   cũng  quen thuộc vùng ... Anh Lâm, nếu   việc thì cứ về  !”
“Hôm nay   nghỉ,   việc gì, hơn nữa  đồng ý với  lớn, chắc chắn   tận mắt  thấy em  nhà mới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-253.html.]
“...”
Kế hoạch “thoát khỏi” thất bại, Chu Lan suýt chút nữa  giữ nổi nụ , chỉ đành gật đầu cho qua chuyện.
Vì thế kế hoạch tận hưởng thế giới của hai  ban đầu của Cố Kỳ Việt   đổi, bây giờ  thêm Lâm Kiều và Chu Lan, hơn nữa Thẩm Triều Triều    thiết với Chu Lan, đến khi đến con suối nhỏ gần thôn Tam Hương, cô  sớm quên mất .
Cô  Chu Lan dẫn  nhặt đá  ven suối.
Cố Kỳ Việt  đó tức giận nhưng cũng chẳng  gì , cuối cùng chán nản  sang  Lâm Kiều,  bực bội : “Đứng ngây  ở đây chán chết, chúng   tìm ít đồ ăn !”
Tuy trong lòng  ghen tị khi Chu Lan  Thẩm Triều Triều gần gũi nhưng Cố Kỳ Việt vẫn cảm thấy  vui, chỉ cần cô  một chút  đổi cũng  .
Bây giờ cô  thể chủ động tiếp xúc với  lạ mới gặp  đầu, cũng coi như là tiến bộ. Cứ từ từ, đừng vội.
Lúc Cố Kỳ Việt dẫn Lâm Kiều  bắt gà rừng, thỏ rừng để ăn thì Chu Lan và Thẩm Triều Triều cũng  đến bên suối nhỏ,  những viên đá nhỏ nhiều màu sắc lấp lánh  nước, vô cùng  mắt.
Hầu hết phụ nữ đều  thể cưỡng  sức hấp dẫn của những thứ lấp lánh. Thẩm Triều Triều cũng  thích, khiến cho Chu Lan lúc giúp cô nhặt đá  nhịn  thở dài, tuôn  một tràng: “Triều Triều , bây giờ   đau đầu, năm nay sắp  nghiệp cấp ba  nhưng nhà   cho   nông thôn, cứ ép   xem mắt, hôm nay  là  thứ mười chín  đấy.”
Tuy  là  nên tâm sự nhưng Chu Lan  là   giấu  chuyện gì, hơn nữa cô  thấy Thẩm Triều Triều  hợp ý , tâm sự một chút chuyện  vui cũng  .
Nghe đến con  mười chín, Thẩm Triều Triều kinh ngạc trợn tròn mắt.