Nghĩ đến đây, Vương Thải Hà lập tức dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt  thành thép  Cố Kỳ Việt khiến  ngơ ngác,  cũng  để tâm mà suy nghĩ xem nên  thế nào để rủ Thẩm Triều Triều  ngoài chơi.
Thẩm Triều Triều  tự nhốt  trong phòng  bài  lâu . Cũng nên kết thúc.
 như Cố Kỳ Việt dự đoán,  khi Thẩm Triều Triều  ba bản thảo xong, cuối cùng cô cũng chịu rời khỏi bàn học,  đó  sàn nhà bừa bộn, lập tức bắt tay dọn dẹp. Sau đó vận động cơ thể cứng đờ, cảm thấy  nên vận động nhiều hơn. Cơ thể cô bây giờ giống như máy móc  gỉ.
Cô cũng  thể  vườn  ngắm hoa cỏ, để cho đôi mắt mệt mỏi  thư giãn, mấy ngày nay ngay cả việc tưới hoa cũng giao cho bà nội Vương, cũng   cây cối phát triển thế nào.
 mà việc cần  nhất bây giờ chính là gửi thư !
Thẩm Triều Triều nghiêng đầu  ba bức thư  bàn,   địa chỉ  nhận, dán tem , chỉ cần mang đến bưu điện là ... Đối với những bức thư quan trọng như , Thẩm Triều Triều   nhờ  khác.
Vì , cô  tự  gửi thư.
“Cốc cốc!”
Vừa lúc Thẩm Triều Triều mặc quần áo xong, đang nghĩ xem  nên mang theo dụng cụ phòng    thì cửa phòng đột nhiên  gõ bên ngoài, khi cô mở cửa   thì thấy Cố Kỳ Việt.
DTV
Ngoài mấy ngày nay cô bận  bài, Cố Kỳ Việt cũng bận tối tăm mặt mũi.
Bây giờ vẻ mặt  tươi  thoải mái thế  là  giải quyết xong hết  việc  ?
Cố Kỳ Việt  thấy Thẩm Triều Triều đeo khẩu trang,  liếc  phong thư  tay cô, lập tức đoán  cô    gì, vội vàng mở miệng : “Lát nữa em   ngoài chơi ?”
“Chơi?”
Đột nhiên  thấy lời mời  ngoài chơi, Thẩm Triều Triều  khỏi nghi ngờ nghiêng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-250.html.]
Không  Cố Kỳ Việt  ý gì.
Đối với điều , Cố Kỳ Việt cũng  giấu giếm mà  thẳng  vấn đề: “Mấy ngày nay  quá bận, bây giờ rảnh rỗi,   đưa em  ngoài thư giãn một chút.”
“...”
Nghe Cố Kỳ Việt thẳng thắn như , Thẩm Triều Triều lập tức rũ mắt xuống, cô  chút căng thẳng nắm lấy vạt áo, ánh mắt trở nên lảng tránh ngại ngùng. Mấy ngày nay  việc bận,  chuyện khác đều tạm gác .
 bây giờ  xong việc, chuyện nên đối mặt cuối cùng cũng  đối mặt, cô vẫn  do dự về tình cảm dành cho Cố Kỳ Việt, cô sợ   tổn thương...  mà   thời gian , tình cảm    ùa về.
Vốn dĩ Cố Kỳ Việt là   , bây giờ càng hiểu  hơn, cô  khó để  rung động.
Chỉ là... Từ  đến nay chỉ   những đoạn văn ca ngợi tình yêu  sách vở, khi thực sự gặp  ngoài đời sẽ khiến    chút bối rối, giống như bây giờ, cô   mặt Cố Kỳ Việt cũng cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch.
Thẩm Triều Triều điều chỉnh  cảm xúc,  để tâm trạng bình thường trở , cô  chút bất an hỏi: “Là đến nơi đông  ?”
“Không .”
Cố Kỳ Việt trả lời  nhanh.
Biết Thẩm Triều Triều sợ  lạ, cho dù   để cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Cố Kỳ Việt cũng sẽ    một cách lỗ mãng, mà là từng chút một để cô  quen.
Vì    chọn địa điểm từ : “Là ở gần làng bên cạnh,  một con suối nhỏ  trong, lúc ,  lẽ còn  thể bắt  cá bống, tôm tép.”
“!”
Bắt cá, tôm?
Thẩm Triều Triều  từng  những việc , khiến trong mắt cô dâng lên sự tò mò và mong đợi,  khi  thấy   tiếp xúc với  khác, cô lập tức gật đầu thật mạnh: “Em  !”