Cứ như ,  sự quản lý của Cố Kỳ Việt, khu phố phía Tây trở nên  an , hơn nữa  nắm đ.ấ.m của , những tên trộm cắp từ nơi khác đến đều   cơ hội  tay, đều   dân tuần tra bắt giữ.
“Dạo  ít  thấy nhà ai  mất trộm nhỉ, xem  đồn cảnh sát khu phố Tây  việc  hiệu quả.”
Hôm nay nhà máy  nghỉ, Cố Hằng hiếm khi  thảnh thơi   báo ở phòng khách, ông còn tranh thủ trò chuyện với Diệp Phương, câu  đầy cảm thán của ông khiến bà  nhịn  .
Thấy Cố Hằng   với vẻ khó hiểu, Diệp Phương vội vàng giải thích: “Gần đây   trộm cắp   do đồn cảnh sát , mà là do con trai  đích   bắt đấy.”
“!!”
Cố Hằng trợn tròn mắt kinh ngạc, vẻ mặt  thể tin nổi, ông  thể ngờ con trai   là  nhiệt tình như ,   hóng hớt xem náo nhiệt  là  lắm .
Diệp Phương nhún vai, tỏ vẻ đúng là như , nhưng tại  Cố Kỳ Việt    thì bà  rõ.
Có thể là  khi tham dự đại hội khen thưởng,   nhận   tác dụng của danh tiếng  chăng? Nên   nhiều việc  để tiếp tục duy trì danh tiếng !  nghĩ đến tính cách của Cố Kỳ Việt, Diệp Phương lập tức gạt bỏ khả năng .
Cố Hằng và Diệp Phương đoán già đoán non mãi mà vẫn  hiểu lý do, cuối cùng đành bỏ cuộc, Cố Hằng  khỏi cảm thán: “Không ngờ   ngày  chứng kiến Cố Kỳ Việt chủ động  việc , thật  dễ dàng, hy vọng   nó vẫn  thể tiếp tục...”
“Triều Triều  ? Trời ơi,   xảy  chuyện đáng sợ như  chứ,  con bé   với chúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-248.html.]
Chưa để Cố Hằng  hết câu, Vương Thải Hà  dạo bên ngoài về, bà  vội vàng bước  nhà, bắt đầu tìm kiếm Thẩm Triều Triều.
Chỉ là lúc  Thẩm Triều Triều vẫn đang ở trong phòng  bài, hiển nhiên là Vương Thải Hà  tìm thấy.
Diệp Phương vội vàng kéo bà  , lo lắng hỏi: “Mẹ,  chuyện gì ? Triều Triều  thế ạ?”
Bị kéo  xuống ghế sofa, Vương Thải Hà thở dài,  đó cũng  chần chừ nữa, kể  chuyện Thẩm Triều Triều  theo dõi.
Sau khi  xong,  gương mặt bà  lộ rõ vẻ lo lắng: “Đều tại  cả, ai bảo để con bé Triều Triều  một , kết quả  gặp  chuyện như , may mà hôm đó Tiểu Việt bắt gặp, nếu  thì   chuyện gì sẽ xảy  nữa!”
Vương Thải Hà cũng là lúc đang tán gẫu với   mới   tin tức  từ đồn cảnh sát, bà  thật sự  sửng sốt, hai đứa nhỏ Tiểu Việt và Triều Triều giỏi giấu giếm thật đấy. Chuyện lớn như  mà cũng  !
Nghe Vương Thải Hà  xong, Diệp Phương và Cố Hằng  , cuối cùng cũng  rõ nguyên nhân vì  Cố Kỳ Việt   ầm ĩ như ! Nghĩ đến việc Thẩm Triều Triều  theo dõi, quả thật  đáng sợ.
Chưa kịp để Diệp Phương lên tiếng, Vương Thải Hà  thao thao bất tuyệt: “Không ,   cứ để Triều Triều ở nhà cho , đừng  ngoài nữa! Con gái  dễ gặp nguy hiểm,   yên tâm.”
Nghe bà   đến mức  cho Thẩm Triều Triều  khỏi cửa, Diệp Phương dở  dở , đây rõ ràng là bảo vệ quá mức.
DTV
   Diệp Phương vẫn   cơ hội lên tiếng, một giọng nam trầm thấp vang lên mang theo sự  đồng ý: “Không cho Thẩm Triều Triều  ngoài? Cô    phạm nhân  giam cầm, hơn nữa ngày mai con định dẫn cô   ngoài  dạo.”
Cuối cùng Cố Kỳ Việt cũng  giải quyết xong  việc,  bước nhanh  nhà,  gương mặt điển trai là nụ  rạng rỡ, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh.