Lữ Tiểu Ny chính là một  tham ăn.
Vừa  đến sân, bọn họ   thấy một  đàn ông trung niên đang  ở góc nhà, tay cầm d.a.o nhỏ tỉ mỉ khắc lên quả bầu hồ lô, dáng vẻ chuyên chú khiến    dám quấy rầy.
Lữ Tiểu Ny  đẩy  nhà thì  quen với cảnh tượng  ,  còn tùy ý như lúc  chuyện với Vương Thải Hà nữa,  gương mặt bà  mang theo nụ   với Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều: “Hai đứa đừng để ý đến ông ,  thể gặp  hai đứa cùng lúc thật sự  dễ dàng gì, Kỳ Việt hôm nay   rảnh rỗi đến đây thế? Triều Triều  ăn gì , bà  táo tàu mật tươi đấy.”
Lần  Lữ Tiểu Ny đến nhà họ Cố ăn cơm  quen  Thẩm Triều Triều , cho nên lúc  bà    hiền hậu.
Đắc tội với ai cũng  thể đắc tội với đầu bếp!
Nghe bà  hỏi, Thẩm Triều Triều ngại ngùng lắc đầu, đến một môi trường xa lạ khiến cô cảm thấy   tự nhiên, cho nên  còn thoải mái như lúc ở nhà họ Cố nữa mà chỉ   im tại chỗ.
Cố Kỳ Việt vẫn luôn chú ý đến cô, bèn lên tiếng: “Bà Lữ ơi, phòng bếp ở  ạ? Cháu đói .”
Bọn họ quen    lâu, thế nên Cố Kỳ Việt cũng  khách sáo khiến bà Lữ  vui, cảm thấy  nhóc   xem  là  ngoài. Bà  vội vàng chỉ đường cho ,  đó bà  và Vương Thải Hà cùng Thẩm Triều Triều   phòng bếp, Cố Kỳ Việt định  theo thì  chặn .
Anh chỉ đành  trong sân,  đó suy nghĩ một lúc   về phía Lữ Tiểu Quân, đồng thời lên tiếng: “Chú Lữ,  lâu  gặp,   hội nghị khen thưởng chú   ? Có  thấy bài phát biểu đặc sắc của cháu ? Bây giờ cháu là thanh niên ưu tú  đấy!”
Cố Kỳ Việt kéo một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh đến  xuống bên cạnh Lữ Tiểu Quân, cho dù  đang tập trung khắc thì ông  vẫn    đến nhà. Chỉ là   để ý tới.
Đối với việc , Cố Kỳ Việt  thể hiểu , mấy năm nay trường học hỗn loạn, giáo viên cũng  kinh hoàng  sợ hãi, thế nên   mấy   thái độ  với  trẻ tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-244.html.]
Sau khi  thấy ba chữ “hội nghị khen thưởng”, tay đang cầm d.a.o khắc của Lữ Tiểu Quân khựng . Cuối cùng ông  cũng chịu  sang , thấy dáng vẻ   nghiêm chỉnh của Cố Kỳ Việt, ông  nhíu mày, tên nhóc  vẫn chẳng  đổi gì cả!
“Đi .”
Lữ Tiểu Quân nhanh chóng cúi đầu xuống tiếp tục khắc quả bầu hồ lô.
Cố Kỳ Việt cũng  để ý, khóe miệng  mang theo nụ  tiếp tục : “Chú Lữ, bây giờ gửi bài cho tòa soạn báo còn nhận  nhuận bút  ạ?”
“!”
Lữ Tiểu Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên ,  gương mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Cậu hỏi cái   gì? Theo   , từ nhỏ thành tích môn văn của    ,  văn dở tệ, thà rải cơm xuống đất, gà mổ còn hơn  .”
“...”
Tuy là sự thật nhưng cũng  cần   thẳng  như , may mà lúc  Thẩm Triều Triều   ở đây.
Cố Kỳ Việt im lặng, khóe miệng giật giật,  đó cũng  vòng vo tam quốc nữa mà  thẳng: “Không  cháu, là vợ cháu, văn chương của cô   , cháu cảm thấy cô  gửi bài chắc chắn sẽ  đăng.”
DTV
“Hừ.”
Nghe Cố Kỳ Việt khen Thẩm Triều Triều, Lữ Tiểu Quân khẽ hừ một tiếng, tuy   gì nhưng vẻ mặt rõ ràng là  tin, Cố Kỳ Việt càng thêm hào hứng.
Anh lập tức  thẳng lưng, ánh mắt lóe sáng: “Sao nào, chú Lữ  tin ?”