Trên đường , hai    gì, bầu  khí yên tĩnh nhưng  hề gượng gạo khiến cho trái tim đang bối rối bất an của Thẩm Triều Triều dần bình tĩnh , sức lực  chân cũng dần khôi phục nhưng cô vẫn  buông tay,  tham lam nắm thêm một lúc nữa.
“Triều Triều?”
Đột nhiên  thấy   gọi tên , Thẩm Triều Triều  chột  vội vàng buông tay , may mà lúc  đang đeo khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt,  thể che giấu biểu cảm.
Còn Vương Thải Hà thì với vẻ mặt lo lắng bước nhanh tới, miệng : “Ôi chao,  con  chạy đến đây thế, suýt nữa hù c.h.ế.t bà .”
Vất vả lắm mới thoát khỏi đám  đeo bám , Vương Thải Hà vốn nghĩ rằng sẽ nhanh chóng đuổi kịp.
Kết quả là bà   về phía   lâu nhưng  đường    thấy bóng dáng Thẩm Triều Triều . Tiếp tục  về phía  nữa thì sẽ đến nhà Lữ Tiểu Ny...
Triều Triều ngày thường  thích  ngoài, chẳng lẽ  lạc đường  ! Hay là gặp  chuyện gì ngoài ý ?
Dù  thì Thẩm Triều Triều  giống  bình thường,  chỉ xinh  mà còn nhút nhát, để con bé một  ở bên ngoài thật sự  nguy hiểm!
Vương Thải Hà càng nghĩ càng lo lắng, nào còn tâm trí đến nhà bạn, vội vàng   đường cũ tìm . May mà   tìm kiếm quá lâu, ngay tại chỗ rẽ   thấy Cố Kỳ Việt, vóc dáng  cao lớn nổi bật giữa đám đông, chỉ cần liếc mắt một cái là  thể nhận .
Cũng chính nhờ cái liếc mắt , Vương Thải Hà vốn định tìm Cố Kỳ Việt giúp đỡ tìm    thấy Thẩm Triều Triều, lúc  hai  đang  sát cạnh    mật,    để ý đến việc bây giờ đang ở  đường lớn, khiến cho Vương Thải Hà  thấy cũng chỉ  bất đắc dĩ.
Hừ! Bà  lo lắng vô ích .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-242.html.]
Người trẻ tuổi bây giờ còn học  cách “dương đông kích tây”…Tên nhóc thối Cố Kỳ Việt  rõ ràng thời gian  ở nhà  ít, hại bà  còn lo lắng   cháu của bà    chuyện gì ngu ngốc .
Kết quả, rõ ràng  khi lợn học  cách ăn bắp cải thì  dừng   nữa.
Vốn  cần bọn họ lo lắng.
Lặng lẽ quan sát một lúc, thấy hai  vẫn   ý định tách , vì để tránh   khác báo cáo vấn đề tác phong, bà  chỉ đành  tiến lên “đánh uyên ương.”
Bị bà nội cắt ngang, Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ thở dài trong lòng, cánh tay    Thẩm Triều Triều nắm lấy buông xuống, bàn tay  vô thức nắm chặt, như  níu giữ sự  mật  vụt mất, ngoài miệng vẫn : “Là con gọi Triều Triều đến  chuyện phiếm thôi ạ, lát nữa hai     thì con đưa .”
Không  để bà nội lo lắng, Cố Kỳ Việt bèn  dối cho qua chuyện,  đó chuyển chủ đề.
Thẩm Triều Triều bên cạnh cũng  suy nghĩ như , bà nội  bệnh tim, vẫn nên tránh  bà  sợ hãi... Sau đó, cô  thể bảo Cố Kỳ Việt đưa  đến đồn cảnh sát, tìm  kẻ bám theo!
“Là nhà bà Lữ của con đấy, họ gửi đến  nhiều đồ ngon, bảo Triều Triều qua đó nấu cơm cho đỡ ghiền, con cũng   theo ? Không sợ chú Lữ ?”
“...”
DTV
Không ngờ  là nhà bà Lữ!
Cố Kỳ Việt im lặng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, dù  cũng   ngày nào cũng đến, thỉnh thoảng đến một hai  cũng  , vì đồ ăn ngon và Thẩm Triều Triều,   !
Nói đến bà Lữ, Cố Kỳ Việt cũng  xa lạ gì, bà  là một bà cụ nóng tính.