Đến lúc đó  sẽ tạo dáng  trai một chút, chắc chắn sẽ thu hút  sự chú ý của Thẩm Triều Triều…
Từ  khi áp dụng “cao kiến” của  Cường, phát hiện  Thẩm Triều Triều   đến đỏ mặt, Cố Kỳ Việt cảm thấy   tìm   cách!
Nếu    điều kiện thì đương nhiên  tận dụng triệt để!
Chờ    sẽ tìm cơ hội khoe dáng…
Nhân vật chính của đại hội biểu dương   là Cố Kỳ Việt nhưng ngoài   còn  những thanh niên ưu tú khác cần  biểu dương…
Vì  khi Cố Kỳ Việt bước  hậu trường,  mấy  đàn ông  đến từ sớm, họ   bằng ánh mắt dò xét.
Một  trong  đó bỗng  nhạo,  chút lịch sự  với Cố Kỳ Việt: “Cậu chính là Cố Kỳ Việt , hôm nay cẩn thận,  sẽ gặp xui xẻo đấy!”
Cố Kỳ Việt   thì  sang, chỉ thấy    là một  đàn ông đầu đinh, dáng  cao lớn, đôi mắt hẹp dài, khi  thẳng  mắt  khác sẽ tạo cảm giác  áp bức, trông  vẻ khó gần.
Nhìn tư thế  nghiêm nghị của đối phương, Cố Kỳ Việt chợt cảm thấy  quen thuộc,  khẽ “chậc” một tiếng, lập tức   để ý đến   nữa.
Tuy nhiên    chuyện    điều,  ánh mắt chờ xem kịch  của những  khác,   chủ động tiến đến  mặt Cố Kỳ Việt, nở nụ  gượng gạo, : “Xin chào,  là Lâm Kiều, đội vận tải thành phố Giang Lâm.”
Vẻ mặt tự nhiên như quen  từ lâu của Lâm Kiều khiến Cố Kỳ Việt im lặng một lát. Cuối cùng  vẫn gật đầu với Lâm Kiều, lạnh nhạt đáp: “ là Cố Kỳ Việt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-229.html.]
Có thể thấy Lâm Kiều   là    nên lúc  nụ  của    phần gượng gạo, khiến Cố Kỳ Việt chỉ   thẳng là nếu    thì đừng  nữa. Trông gớm c.h.ế.t  !
May mà bình thường     keo kiệt nụ , chứ nếu mà  như  thì chắc Thẩm Triều Triều  sợ mà bỏ chạy .
“  ,   là cả quân khu Tây Bắc đều …”
“Này… Lâm Kiều đúng ,  hết, chúng  chỉ gặp mặt  đầu, thứ hai,    nhắc đến chuyện quá khứ, cuối cùng, xin  tránh xa  một chút.”
Vừa  thấy tư thế  của Lâm Kiều, Cố Kỳ Việt  đoán  nghề nghiệp  đây của  , bây giờ    , quả nhiên  sai, Lâm Kiều là quân nhân xuất ngũ, hơn nữa còn xuất ngũ từ khu vực do ông nội , Cố Cảnh Lâm quản lý.
Cho dù  ngắt lời Lâm Kiều, Cố Kỳ Việt cũng  thể đoán      gì, chắc chắn là  nhắc đến những chuyện hồi  còn là “ông tướng con” ở quân khu, chuyện như thế   gì  ho mà ôn . Cũng chẳng  chuyện gì đáng để tự hào.
Thật phiền phức! Anh    bất cứ điều gì liên quan đến quân khu  bất kỳ ai ở đó.
Cố Kỳ Việt cau mày,  khi lạnh lùng  xong, đúng lúc  dẫn chương trình  sân khấu lên tiếng.
“Chào các đồng chí, hôm nay là một ngày đặc biệt, chúng  long trọng tổ chức đại hội biểu dương những cá nhân tiêu biểu của thành phố Giang Lâm, đất nước  đang  đà phát triển mạnh mẽ,  cần…”
Tiếp theo là phần  dẫn chương trình  lượt mời từng  lên sân khấu, Cố Kỳ Việt cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào, nhanh chóng lấy  bình tĩnh.
May mà  là  lên sân khấu cuối cùng. Vẫn còn đủ thời gian để  bình tĩnh .
DTV
Nếu   nghĩ đến việc Thẩm Triều Triều đang  ở bên , Cố Kỳ Việt   bỏ  cho ,  đưa tay lên xoa nhẹ chiếc phong bì đang để trong túi áo, chiếc phong bì tuy mỏng manh nhưng lúc  trong lòng  nó  nặng trĩu, giống như  một lớp lá chắn trong suốt bao bọc lấy trái tim , chặn   sự công kích đầy ác ý.