Những trang  đều trống trơn,  hề  dấu vết  từng  sử dụng.
Thẩm Triều Triều  bỏ cuộc, cô tiếp tục lật từng trang một, cuối cùng, công sức của cô cũng  đền đáp, cô phát hiện  một dòng chữ nguệch ngoạc ở góc  cùng của trang thứ hai từ  lên: [Đừng nghĩ nữa, kết thúc ].
Cuối dòng chữ là một hình mặt   vẽ  đơn giản.
Thẩm Triều Triều  dòng chữ ngẩn ,  đó, một cảm giác đau nhói dâng lên trong lòng cô, tuy là mặt  nhưng cô luôn cảm thấy  một nỗi buồn man mác.
Trước đây, bà nội Vương từng  khi còn nhỏ Cố Kỳ Việt từng  gửi đến khu quân đội sống một thời gian,   đều nghĩ rằng  chỉ đến đó ở tạm với ông bà nội nhưng cuối cùng,    đưa  quân đội để huấn luyện đặc biệt.
Chắc hẳn    chịu  nhiều khổ cực.
Bây giờ khi liên hệ với  thời gian  những bài báo ,  dễ dàng để liên kết các sự kiện  với , đúng  lúc Cố Kỳ Việt đang vui mừng vì giành  suất  tuyển thẳng  lớp năng khiếu thì    đưa  quân đội, cuối cùng  từ bỏ suất học đó.
Sau khi từ quân đội trở về,  cũng  tham gia bất kỳ cuộc thi nào nữa. Cắt đứt   với con    của .
Dường như Thẩm Triều Triều  thể tưởng tượng  Cố Kỳ Việt khi   đau khổ đến nhường nào,   còn nhỏ như    trải qua những chuyện như thế, là bóng ma cả đời khó mà xóa nhòa của , nó luôn ẩn giấu trong một góc nào đó trong tim , thỉnh thoảng  hiện lên dọa nạt một phen, cũng giống như cô.
Nước mắt Thẩm Triều Triều  rơi đầy mặt, khóe mắt cô đỏ hoe, giơ bàn tay lên lau nước mắt nhưng nước mắt cứ như những hạt châu đứt dây, lau mãi  hết.
Cuối cùng, Thẩm Triều Triều chậm rãi gục xuống bàn, vùi mặt  cánh tay, phát  tiếng thút thít khe khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-226.html.]
Cô  chỉ rơi nước mắt cho Cố Kỳ Việt lúc nhỏ mà còn vì bản  đến tận bây giờ vẫn  thoát  khỏi bóng ma  đó.
DTV
Cố Kỳ Việt thật dũng cảm, còn cô thì hèn nhát.
…
Sáng sớm hôm , nhà họ Cố  bắt đầu ầm ĩ, ngay cả Vương Thải Hà hôm nay cũng rạng rỡ hẳn lên, bà  băng bó chân  thương bằng một lớp vải đỏ, bọc bên ngoài lớp nẹp màu trắng.
Đối với việc  nên mang thương tích tham gia đại hội biểu dương  , Cố Hằng giữ ý kiến phản đối nhưng Vương Thải Hà  mặc kệ tất cả, đừng  chỉ là rạn xương nhẹ, cho dù  gãy chân, bà  cũng  bò !
Đây chính là thời khắc vinh quang của cháu trai bà . Bỏ lỡ cơ hội nở mày nở mặt , buổi tối lúc tỉnh ngủ bà  sẽ tự tát  hai cái,   đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân hối hận.
Thấy Cố Hằng còn  tiếp tục khuyên nhủ, Vương Thải Hà bực bội hỏi , hôm nay xưởng sắt thép còn  tiếp tục  việc, ống là quản đốc thì đừng xin nghỉ nữa,   ! Mỗi ngày kiên trì chăm chỉ,  gương cho  khác.
Nghe , Cố Hằng lập tức im bặt, nuốt ngược lời khuyên … Không chỉ Vương Thải Hà cảm thấy nở mày nở mặt, ngay cả ông  cũng nghĩ , vất vả lắm mới  cơ hội ,   thể  tham gia!
Diệp Phương  xin nghỉ phép ở bệnh viện từ sớm, mỉm   hai  con đấu khẩu  ngừng.
Sau đó, Diệp Phương ngẩng đầu  phòng của Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, hai  vẫn  …
Thẩm Triều Triều cần chuẩn  nhiều hơn một chút,  thể thông cảm , ngược  Cố Kỳ Việt ngày thường vốn nhanh nhẹn, hôm nay  chậm chạp lạ thường.