Thấy Thẩm Triều Triều tò mò, Vương Thải Hà mỉm , đợi đến khi ăn thêm một thìa chè, bà  mới tiết lộ: “Ban đầu   cũng thấy lạ,  mới cẩn thận hỏi thì  là do thằng bé thấy  khi chụp ảnh thật ngốc nghếch, nó    trai.”
Năm đó khi   câu trả lời , họ cũng  nghĩ ngợi gì nhiều, dù  thì đó cũng chỉ là một đứa nhóc  cao đến đầu gối, nó  gì chứ?
 sự thật  chứng minh nó   nhiều.
Cho dù họ  dụ dỗ thế nào thì Cố Kỳ Việt vẫn kiên quyết   khi chụp ảnh, thế nên  nào chụp ảnh nó cũng giữ nguyên một biểu cảm khiến bây giờ Vương Thải Hà cảm thấy  tiếc nuối.
“Hả? Lúc đó Cố Kỳ Việt còn nhỏ như  mà  nghĩ đến chuyện   ?”
Thẩm Triều Triều  kinh ngạc,  khi  bắt cóc, cô là một cô bé hoạt bát, lúc chụp ảnh, cô  rạng rỡ đến mức  thể khép miệng  , lúc nào cô cũng cảm thấy  là đứa trẻ đáng yêu nhất!
Vương Thải Hà bưng bát chè lên tiếp tục ăn, bà  nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ai    chứ, thằng bé  từ nhỏ  thông minh, già dặn, nhất là  khi  gửi sang nhà  nó ở một thời gian, khi về nhà nó càng giống một con mọt sách, lúc nào cũng  sách  buông.”
Thẩm Triều Triều   thể tưởng tượng dáng vẻ lúc đó của Cố Kỳ Việt.
Cô tiếp tục lật xem album, Cố Kỳ Việt dần cao lớn, quả thật lúc nào trong tay  cũng cầm một cuốn sách dày cộp, tuy  gương mặt là vẻ nghiêm túc nhưng đôi mắt  sáng ngời, tràn đầy sức sống.
Nếu      trải qua những chuyện như ,  lẽ bây giờ   là một con  khác.
Vương Thải Hà len lén  Thẩm Triều Triều đang chăm chú xem album, bà  thầm , quả nhiên vẫn  để bà   tay giúp đỡ, nếu  với tốc độ chậm như rùa của Cố Kỳ Việt, đến lúc đó thì muộn mất .
Giữa nam nữ  tìm hiểu nhiều, thấu hiểu  thì mới  thể tạo  nhiều tia lửa hơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-224.html.]
Nghĩ  Vương Thải Hà thỏa mãn uống hết chè cuối cùng, bà   đặt bát xuống thì bỗng thấy cửa phòng Cố Kỳ Việt hé mở.
Bà   khỏi dở  dở , thằng nhóc thối tha  đúng là để tâm thật.
Bài phát biểu cũng  lo  cho tử tế, coi chừng ngày mai lên đó bêu  đấy.
Sau đó, Thẩm Triều Triều xem album xong,  trò chuyện với Vương Thải Hà một lúc  mới bưng bát xuống bếp, lúc  cô cũng  còn việc gì để , bèn quyết định về phòng vẽ tranh.
Lần  cô về nhà họ Cố là để chăm sóc Vương Thải Hà  thương, thời gian  cố định, thế nên Thẩm Triều Triều  mang theo  nhiều đồ từ nhà đến. Trong đó  cả dụng cụ vẽ tranh.
Không  cô  vẽ  hình khiến   đỏ mặt của Cố Kỳ Việt mà là  vẽ  lúc nhỏ... Thẩm Triều Triều   xin một tấm ảnh của Cố Kỳ Việt nhưng  ngại mở lời.
Chi bằng cô tự  vẽ ,  thể lén cất  ngắm.
“Hửm?”
Vừa mở cửa phòng, Thẩm Triều Triều  thấy một cuốn sổ màu đen ở  sàn, cô tò mò cúi xuống nhặt lên, cuốn sổ  lớn lắm nhưng khá dày.
Cô tiện tay lật giở, bên trong   chữ  mà là những bài báo  cắt   dán .
Người  thể để những thứ  trong nhà, ngoài Cố Kỳ Việt  thì Thẩm Triều Triều  nghĩ  ai khác, cô  cúi  xem tiếp nữa mà  dậy   phòng.
DTV
Đóng cửa phòng , cô  xuống bàn học, mở cuốn sổ màu đen .
Bắt đầu từ trang đầu tiên.