Cô từ từ  xuống đất, đưa tay lên xoa ngực, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Sau đó   nhớ đến chuyện gì, hai má cô  từ từ đỏ ửng lên, Thẩm Triều Triều vội vàng đưa hai tay lên ôm mặt, cố gắng hạ nhiệt.
Trong đầu cô  hiện lên hình ảnh Cố Kỳ Việt mồ hôi thấm ướt vạt áo, cô bỗng thấy đầu  nóng đến mức sắp bốc khói đến nơi.
Hay là  tưới hoa ! Làm việc nhiều  là hết nghĩ lung tung.
Thẩm Triều Triều cảm thấy  thể nghĩ tiếp nữa, bèn xách bình tưới  tưới hoa, xong xuôi  đấy   bếp, chuyên tâm nấu một nồi chè, múc một bát ít  bưng lên tầng hai.
Ban đầu cô định bưng thẳng  phòng bà Vương nhưng  ngờ...
“Bà nội,  bà   ngoài , chân bà   chứ?”
Vừa lên lầu, Thẩm Triều Triều  thấy Vương Thải Hà đang   ghế ở ban công, cô vội vàng hỏi han  bước nhanh đến.
Vất vả lắm Vương Thải Hà mới  ngoài hóng gió một lát,   thì giật thót , ánh mắt bắt đầu lảng tránh.
Chân bà  chỉ  rạn xương nhẹ, giờ  khỏi hẳn , bây giờ chỉ là giả vờ  khỏi thôi...
Trước đây, Vương Thải Hà lúc nào rảnh rỗi cũng  ngoài  dạo, bây giờ ngày nào cũng  nhốt trong phòng, chẳng khác nào  tù.
Phạm nhân trong tù còn   ngoài hóng gió!
Bà  sắp  chịu nổi nữa .
Có điều thằng cháu trai  của bà   đến giờ vẫn   tiến triển gì ?
Chẳng lẽ nó nghĩ chỉ cần  vài lời ngon tiếng ngọt là  thể rước   về dinh ?
Ngây thơ quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-223.html.]
Nghĩ đến đây, Vương Thải Hà vội vàng xua tay với Thẩm Triều Triều, bảo   : “Gần thế ,  thể xảy  chuyện gì chứ! Triều Triều, con đang bưng gì thế?”
Vương Thải Hà  thính mũi, Thẩm Triều Triều   gần là bà   ngửi thấy mùi ngọt.
Người già ,  càng thích ăn ngọt, tiếc là do vấn đề sức khỏe nên  thể ăn nhiều... Nếu , Vương Thải Hà cảm thấy   thể ăn hết cả nồi, hồi trẻ bà  ăn  khỏe.
Nếu  thì  bà   thể khỏe đến mức dùng gậy đánh ngất xỉu tên quỷ Nhật  ?
Thấy Vương Thải Hà cố tình lái sang chuyện khác, Thẩm Triều Triều chỉ   trừ,  đó   gì thêm nữa, đưa bát chè cho bà , Vương Thải Hà vui vẻ nhận lấy.
Từ khi Triều Triều về, bà  cũng béo lên  ít!
Vừa định ăn thì Vương Thải Hà bỗng nhớ  chuyện gì đó, vội vàng lấy một cuốn album ở bên cạnh ,  : “Con  xuống với bà một lát , xem ảnh thằng nhóc thối  hồi bé nào?”
“!”
Thẩm Triều Triều kinh ngạc trợn tròn mắt, Cố Kỳ Việt hồi bé... Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh Cố Kỳ Việt phiên bản thu nhỏ, lười biếng chẳng  động đậy.
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều bỗng thấy hứng thú, cô gật đầu   xuống chiếc ghế bên cạnh Vương Thải Hà.
DTV
Nhận lấy cuốn album, Thẩm Triều Triều tò mò mở ,    thấy một em bé bụ bẫm trong ảnh, đeo khóa trường mệnh và vòng bạc, trông vô cùng đáng yêu.
Chỉ là... Sao   ?
Thẩm Triều Triều lật liên tiếp mấy trang, Cố Kỳ Việt lớn dần theo thời gian nhưng  gương mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt, trông giống như  ép chụp ảnh .
Vương Thải Hà   ăn canh ngọt    Thẩm Triều Triều đang thắc mắc điều gì, bà  bèn tung chiêu: “Con cũng nhận   đúng ? Tiểu Việt chẳng  tấm ảnh nào  cả, con  vì  ?”
Thẩm Triều Triều thành thật lắc đầu.
Bây giờ Cố Kỳ Việt  đổi  nhiều, khác với nụ  mỉa mai  trêu chọc  , nụ  của  bây giờ  trở nên dịu dàng và rạng rỡ đồng thời cũng  nồng nhiệt, khiến    thể chống đỡ nổi.