Theo như thông báo  đó, ít nhất cũng  một tuần nữa, dù  tính thế nào cũng   ngày mai!
Nhìn thấy vẻ nghi ngờ  gương mặt Cố Kỳ Việt, Diệp Phương  : “Vốn dĩ còn  đợi thêm mấy hôm nữa nhưng vì con  sửa  cỗ máy nhập khẩu của xưởng cơ khí, giải quyết  vấn đề lớn, khiến chính quyền thành phố Giang Lâm   đau đầu nữa nên thị trưởng đề nghị tổ chức đại hội khen thưởng sớm.”
Sau đó mặc kệ Cố Kỳ Việt  xong  vẻ mặt gì, Diệp Phương bổ sung thêm một câu: “Hôm  ở đồn cảnh sát, cảnh sát Chu   thông báo .”
“...”
DTV
Nghe , Cố Kỳ Việt dở  dở , hôm đó  khi rời khỏi đồn cảnh sát, đúng là   cảnh sát Chu gọi  giáo dục một trận nhưng     để tâm, vốn   kỹ.
Ai ngờ    cả chuyện !
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát,   dồn hết tâm tư   Thẩm Triều Triều, tranh thủ thời gian níu kéo cô, vốn  còn tâm trí nào khác.
“Ba , con thấy chuyện ...”
“Triều Triều, ngày mai là đại hội khen thưởng, con    cùng chúng  ?”
Chưa kịp để Cố Kỳ Việt  hết câu từ chối, Diệp Phương đột nhiên lên tiếng hỏi Thẩm Triều Triều đang  phía ,  ngẩn .
Sau đó  nhanh chóng hiểu  ý của Diệp Phương, đây là đang lấy cô để ép  ?
Cũng   Cố Kỳ Việt đang oán thầm trong lòng điều gì, Thẩm Triều Triều  bà hỏi ý  thì  trốn tránh nữa, chủ động  tới bên cạnh Cố Kỳ Việt...
Sau một hồi trấn tĩnh, gò má cô  bớt nóng,  còn đỏ bừng như lúc nãy.
 dù  bên cạnh Cố Kỳ Việt, cô vẫn  dám  .
Bàn tay để  lưng cô vô thức nắm chặt  buông ,  vẻ chuyện vẽ tranh cho Cố Kỳ Việt   trì hoãn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-222.html.]
Trong lòng cô thầm nghĩ  thời gian    giữ tâm bình khí hòa, Thẩm Triều Triều đáp   nhanh, cô gật đầu thật mạnh: “Con sẽ !”
Tuy sợ chỗ đông  nhưng ngày mai là đại hội biểu dương  quan trọng, cô sẽ cố gắng vượt qua!
Hơn nữa cô   một , bên cạnh   đồng hành, cảm giác sợ hãi cũng vơi  phần nào...
Chỉ là  nghĩ đến ngày mai  bước  khỏi nhà họ Cố, xung quanh  đến  ,  ở một nơi xa lạ trong chốc lát, trong lòng Thẩm Triều Triều  dâng lên cảm giác bất an.
Cố Kỳ Việt cạnh  thấy Thẩm Triều Triều  ,   dáng vẻ cố gắng tỏ  kiên cường của cô thì mím chặt môi.
Trong lòng  dâng lên một cảm giác khó chịu.
Anh  Thẩm Triều Triều sợ tiếp xúc với  khác đến mức nào, khác với  thường, Thẩm Triều Triều sẽ thấy sợ hãi khi ở chỗ đông , thậm chí đến mức run rẩy cả .
Đó   điều cô mong  mà là phản ứng bản năng.
Chú ốc sên nhỏ vốn trốn trong vỏ  giờ  vì đại hội biểu dương mà mạnh mẽ chui  khỏi vỏ, khiến Cố Kỳ Việt  thấy đau lòng  thấy vui mừng.
Cố Kỳ Việt lập tức quyết định. Không  chỉ là  bản thảo  mặt   thôi !
Anh !
Bị    cũng  mất miếng thịt nào, đến lúc đó chắc chắn  sẽ thể hiện thật .
Anh sẽ  để Thẩm Triều Triều thất vọng... Nếu  hỏng buổi lễ thì thật   với cô, cô  lấy hết dũng khí đến tham gia,   về  bản thảo phát biểu ngay!!
...
Sau khi Cố Kỳ Việt về phòng  bản thảo, Cố Hằng và Diệp Phương cũng  nán  sân  nữa, đợi đến khi xung quanh  còn ai, Thẩm Triều Triều mới thở phào nhẹ nhõm.