Quần áo mùa hè khá mỏng, lúc  khi chảy mồ hôi, vải dính sát   , phác họa  những đường cong rõ nét khiến   đỏ mặt ngay từ cái  đầu tiên... May mà là ở vườn  nhà họ Cố, nếu để  khác  thấy thì nguy !
Thẩm Triều Triều nghĩ đến những điều , ánh mắt vẫn  dời .
Cô cảm thấy Cố Kỳ Việt  chỉ là một cái móc treo quần áo   mà còn là một  mẫu vô cùng xuất sắc.
Thẩm Triều Triều  chỉ  vẽ tranh thủy mặc, cô cũng  phác họa nhân vật... theo phong cách tả thực, giống như in ảnh,  thể vẽ  chân thực.
Vì  lúc  cô chăm chú quan sát, để   dễ dàng hồi tưởng .
Thẩm Triều Triều định vẽ một bức tranh Cố Kỳ Việt.
Mà khi Cố Kỳ Việt nhận   ánh mắt  , lập tức  cơ hội  đến,  giả vờ buông tạ đá trong tay xuống một cách tự nhiên,  đó cố ý   về phía Thẩm Triều Triều. Phải để cô  thật rõ ràng,   giơ tay nắm lấy góc áo kéo lên, lúc lau mồ hôi, cơ bụng săn chắc lộ  bên ngoài.
Lúc  động tác , đừng thấy Cố Kỳ Việt càng tỏ  ung dung tự tại nhưng thực  động tác  cứng nhắc, trái tim đập thình thịch, thậm chí  còn đang nghĩ  theo lời khuyên của  Cường    ngốc . Chỉ là vén áo lên để lộ bụng mà thôi,  tính là gì ?
Trong lúc Cố Kỳ Việt đang thấp thỏm trong lòng, Thẩm Triều Triều  ngây  tại chỗ thì mặt càng lúc càng đỏ, đợi đến khi kịp phản ứng, cô cũng  quan tâm gì khác nữa, vội vàng xoay ,  dám  Cố Kỳ Việt nữa.
Cô đưa hai tay lên che mặt, cảm nhận nhiệt độ nóng ran vẫn  tan .
Thái độ dành cho nghệ thuật   đổi, khiến bây giờ cô  dám  thẳng Cố Kỳ Việt.
“Thẩm Triều Triều, em đến tưới hoa ?”
Ngay lúc Thẩm Triều Triều cảm thấy đầu óc choáng váng, giọng  của Cố Kỳ Việt đột nhiên vang lên khiến Thẩm Triều Triều bối rối, cơ thể nhanh hơn não bộ một bước, cô cầm bình tưới chạy mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-220.html.]
DTV
Bây giờ cô chỉ  chạy!
Chỉ  điều kế hoạch chạy trốn bất thành... Cố Kỳ Việt nhanh chóng chặn đường cô, khiến Thẩm Triều Triều  chú ý đ.â.m thẳng   , dù  dừng  cũng vô ích, cuối cùng cô vẫn ngã  lòng Cố Kỳ Việt.
Cô vô thức đưa tay  túm lấy thứ gì đó, kết quả cô  túm ...
Tim Thẩm Triều Triều đập loạn xạ, vội vàng rụt tay về như  điện giật, giọng  khô khốc: “Lát nữa em   tưới, em  nhớ    bếp nấu chè,  cứ tiếp tục tập !”
Nói xong, Thẩm Triều Triều chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay vẫn còn lưu  cảm giác từ lồng n.g.ự.c của Cố Kỳ Việt, tai cô đỏ bừng, bây giờ lan xuống cả cổ.
Có điều  chuẩn  lâu như ,  Cố Kỳ Việt  thể để Thẩm Triều Triều chạy thoát?!
Anh đưa tay cầm lấy bình tưới trong tay Thẩm Triều Triều, vòi hoa sen dài lúc  trở thành công cụ ngăn cản tự nhiên khiến Thẩm Triều Triều  cách nào di chuyển.
“Vừa gặp    ? Thẩm Triều Triều, em ghét  đến  ?”
Cố Kỳ Việt  cúi   Thẩm Triều Triều, giọng điệu  uất ức nhưng  gương mặt   nở nụ , đôi mắt hoa đào ánh lên ý . Có vẻ  Cường  cũng  lý.
Nhìn Thẩm Triều Triều bây giờ thẹn thùng đỏ mặt,  cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Vừa   từ xa  thấy  thu hút , huống chi bây giờ đang   mặt,  khi tiếp xúc gần, Thẩm Triều Triều càng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Dù cách một lớp áo cô vẫn  thể  thấy rõ ràng.
Tại  cơ bắp của Cố Kỳ Việt  rõ ràng như ?