Mà trong câu    đề cập đến sự tò mò của Thẩm Triều Triều đối với thế giới bên ngoài.
Tâm trạng con   phức tạp, giống như đối với Thẩm Triều Triều  đây mà , thế giới bên ngoài đại diện cho sự bí ẩn và nguy hiểm, giống như một con quái vật khổng lồ đang há to miệng  thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
  khi trải qua  ít chuyện, cô thử dò xét bước  một bước,  phát hiện nó  hề đáng sợ như trong tưởng tượng, khiến lá gan của cô cũng lớn hơn  ít.
Có lẽ sớm muộn cũng  một ngày, cô sẽ  còn e ngại ánh mắt của  khác,  thể đường hoàng   mặt  .
“Lúc  khác bây giờ khác, về   cơ hội,  dẫn em  dạo chơi bên ngoài,   nhiều quán ăn nhỏ mở khuất trong ngõ, đồ ăn bán cũng  ngon.”
Cố Kỳ Việt  , tốc độ đan lát trong tay cực nhanh, một chú thỏ nhỏ  mới  lò,  đầu đội một chiếc mũ rơm, trông  vẻ quen mắt.
Lại kéo thêm vài đóa hoa dại nhỏ nhắn, quấn quanh chiếc mũ rơm của chú thỏ, ngay lập tức biến thành vòng hoa.
Sau khi  xong bước , Cố Kỳ Việt đưa tay nhét chú thỏ  trong tay Thẩm Triều Triều. Chú thỏ  đan  sống động và vô cùng đáng yêu, khiến Thẩm Triều Triều  thể nào từ chối.
Gương mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng khi cầm chú thỏ nhỏ,  đó lập tức  đầu  về phía Cố Kỳ Việt, định  lời cảm ơn, kết quả khi  thấy chiếc áo sơ mi màu đen mà  đang mặc, lập tức nghẹn lời.
Đôi mắt đen của cô  sững sờ.
Chiếc áo ...
Mà khi  thấy Thẩm Triều Triều rốt cuộc cũng  sang, biểu cảm  gương mặt Cố Kỳ Việt vẫn   đổi, nhưng tư thế  phần lười biếng  lặng lẽ  đổi, sống lưng thẳng tắp càng  lộ rõ bờ vai rộng mà tư thế  khiến cho đôi chân dài của  như   chỗ để đặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-215.html.]
Nhìn thấy Cố Kỳ Việt như , tuy Thẩm Triều Triều  kiểu dáng quần áo do chính tay   vốn là tôn lên ưu điểm và che  khuyết điểm, nhưng cũng  thể  thừa nhận,  chính là cái móc áo trời sinh.
Nhìn thấy Cố Kỳ Việt như , Thẩm Triều Triều trong nháy mắt  nảy sinh cảm hứng.
Cô  thêm  nhiều ý tưởng thiết kế.
Ngay  đó, cô mới nhớ đến lúc đưa quần áo, vẻ mặt Cố Kỳ Việt hình như   nhận, còn  chi bằng  cửa hàng bách hóa bỏ tiền mua...
Thẩm Triều Triều vẫn còn nhớ rõ lúc đó trong lòng cô cực kỳ thất vọng, bây giờ nhớ  vẫn cảm thấy buồn bực.
Lúc đó cô đúng là tự  đa tình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều ủ rũ  vui, vốn định  lời cảm ơn nhưng cũng   gì thêm.
DTV
Sau đó cô im lặng  đầu , ngay cả chú thỏ bện trong tay cũng trở nên  còn đáng yêu nữa.
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Triều Triều  đổi nhanh chóng, ban đầu Cố Kỳ Việt còn đang nghi ngờ nguyên nhân.
Sau đó nghĩ ,  nhanh   đoán , là do  đây chính   lỡ lời... Lúc mặc chiếc áo sơ mi , Cố Kỳ Việt chỉ  lấy lòng Thẩm Triều Triều, kết quả bây giờ  tạo thành tác dụng ngược.
Vì   vội vàng cứu vãn: “Thật    thích chiếc áo !”
Nói như  hình như  qua loa, thấy Thẩm Triều Triều  bắt đầu im lặng dịch   xa, Cố Kỳ Việt lập tức  tiếp: “Lúc    thể chấp nhận chuyện kết hôn  nên chỉ thuận miệng   thôi, đây là chiếc áo  nhất mà  nhận ,   cái thứ hai.”
Cố Kỳ Việt thật sự  hề  dối.