Từ  khi Thẩm Triều Triều gả  nhà họ Cố,  đối xử  với cô nhất chính là bà Vương.
Thậm chí, còn  hơn cả Cố Kỳ Việt, lấy lòng đo lòng,   Thẩm Triều Triều  thể  quan tâm chứ!
Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vội vàng trấn an: “Bây giờ bà   định , em đừng quá lo lắng, chỉ là bà nội đang giở tính trẻ con giận dỗi,   gặp  thôi.”
Nghe  thương thế của Vương Thải Hà   định, Thẩm Triều Triều thở phào nhẹ nhõm,  khi chuẩn  qua loa vài thứ, cô theo Cố Kỳ Việt đến bệnh viện.
Trước đó, khi về đến nhà, cô   bộ váy bằng quần áo dài, theo thói quen  đeo khẩu trang, bây giờ  ngoài  thể  là  trang  đầy đủ, nhưng vì lo lắng cho tình trạng của Vương Thải Hà nên cô cũng   tâm trạng  chuyện với Cố Kỳ Việt.
Cho đến khi  bệnh viện,  thấy Vương Thải Hà,  thấy tấm nẹp trắng bó  chân bà, Thẩm Triều Triều  kìm  đỏ hoe đôi mắt, cô áy náy tiến lên : “Bà nội Vương, con xin , con   bà  thương, con...”
“Triều Triều , con đừng  như , con  thể đến thăm bà là bà vui lắm ! Xương cốt bà già , ngã một cái là chuyện thường, con đừng lo lắng,  nhanh sẽ khỏi thôi.”
Thấy Thẩm Triều Triều đến, Vương Thải Hà  rạng rỡ,   bà  nỡ để cô  đau lòng chứ?
Nếu như   Cố Kỳ Việt đang ở bên cạnh , Vương Thải Hà  sớm  giả vờ nữa , bà ất  thể tự    vài vòng trong phòng bệnh  chứ...
 nghĩ đến việc cần  thúc đẩy hai  hòa hảo, bà  chỉ đành cắn răng tiếp tục giả vờ.
“Chỉ  điều, Triều Triều... Bà nhớ con lắm.”
DTV
Lúc  câu , Vương Thải Hà thật lòng thật , bây giờ nhà họ Cố vắng tanh, bà  ở cũng buồn chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-208.html.]
Lúc Triều Triều còn ở nhà họ Cố, náo nhiệt  bao, mặc dù đám bạn già của bà  luôn tự tiện đến chơi nhưng mà đông  náo nhiệt cũng vui.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Vương Thải Hà quyết định phối hợp. Bà   nỡ xa Thẩm Triều Triều.
Khi Thẩm Triều Triều  Vương Thải Hà  nhớ , cảm giác   khác cần đến khiến cô chua xót trong lòng,  thời gian sống một   qua khiến cô nếm trải cảm giác cô đơn.
Đối mặt với bà Vương đang  thương, Thẩm Triều Triều nhanh chóng đưa  quyết định.
Cô nắm lấy hai tay Vương Thải Hà, nghiêm túc : “Bà nội,   bà  gặp con lúc nào cũng , con sẽ ở đây chăm sóc cho đến khi bà bình phục!”
“Thật ?!”
Vương Thải Hà vô cùng cảm động, mặc dù  Triều Triều là đứa trẻ  bụng nhưng bây giờ con bé thật sự đồng ý ở  chăm sóc , khiến tâm trạng Vương Thải Hà trở nên phức tạp, bà  cảm thấy cháu trai   xứng với Triều Triều.
Nếu như   hai đứa thật sự ly hôn, Triều Triều chính là cháu gái của bà , đến lúc đó bà  sẽ tác hợp cho con bé với một  đàn ông  hơn!
Không hề   Vương Thải Hà đang âm thầm lên kế hoạch, Thẩm Triều Triều gật đầu thật mạnh, đảm bảo  nữa: “Đương nhiên là thật  ạ, con chắc chắn sẽ ở bên cạnh chăm sóc bà.”
...
Thẩm Triều Triều  mơ hồ.
Vừa mới  sẽ ở  bệnh viện chăm sóc bà Vương,  mà cô   bác sĩ thông báo  thể xuất viện.
Cho nên...Đi một vòng lớn, Thẩm Triều Triều   trở về nhà họ Cố, khi kịp phản ứng, cô lập tức  về phía Cố Kỳ Việt vẫn luôn  bên cạnh, trong đôi mắt hạnh xinh  lóe lên lửa giận: “Cố Kỳ Việt!!”