Diệp Phương  bên cạnh thấy  lập tức đưa tay  nắm lấy tay Cố Hằng, nhẹ giọng : “Chờ về nhà  hẵng ,  và em đều  sai, dũng cảm thừa nhận là  .”
Đối với việc  tin tưởng Cố Kỳ Việt ngay từ đầu, trong lòng Diệp Phương vô cùng áy náy, nhưng tình cảm và lý trí  thể lẫn lộn.
Nếu   , bà vẫn sẽ  như , sẽ  hành động theo cảm tính. Bọn họ là một cặp ba  thất bại.
DTV
Bình thường bà chỉ lo công việc,  quan tâm nhiều tới Cố Kỳ Việt, bây giờ tổn thương  tạo thành, cho dù  xin  cũng  thể xóa bỏ  …
Diệp Phương hiểu rõ điều , bà chỉ mong Thẩm Triều Triều  thể ở bên cạnh, bù đắp phần nào tổn thương cho con trai.
Ý nghĩ  tuy ích kỷ, nhưng  thể giảm thiểu tối đa tổn thương của con trai là kết quả  nhất .
“Dừng, dừng !”
Bị xem như miếng bánh ngon mà   tranh giành, lúc  Cố Kỳ Việt  nhịn  lên tiếng ngăn cản.
Anh rũ mắt  xung quanh, đợi đến khi   im lặng,  mới  tiếp: “Cảm ơn     lòng, nhưng thời gian tới    ý định  ,  cần thời gian để nghỉ ngơi.”
Cố Kỳ Việt  nếu  thẳng là     thì chắc chắn sẽ  ai tin. Vì   lập tức lấy sự việc    cớ,  thể kéo dài  bao lâu thì kéo. Đợi đến lúc  kéo  nữa thì tính tiếp, thuyền đến đầu cầu tự khắc thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-201.html.]
Nhìn thấy Cố Kỳ Việt  lựa chọn xưởng nào, những vị lãnh đạo xưởng cũng  tiếp tục tranh cãi như gà chọi  nữa, tất cả  khôi phục dáng vẻ hòa nhã ban đầu.
Tiếp theo Cố Kỳ Việt  lượt  quen với  ,  khi hàn huyên vài câu,   cảnh sát Chu gọi  giáo dục một trận. Mãi cho đến khi  buồn ngủ díp cả mắt, cuối cùng cũng  thả!
 lúc , Cố Kỳ Việt bỗng chốc tỉnh táo hẳn, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng,  đưa tay lên chỉnh  bộ quần áo nhăn nhúm, tuy   hài lòng nhưng bây giờ    quần áo để . Chỉ đành mặc tạm .
Cũng may mấy ngày nay   hạn chế nước sinh hoạt nên   cũng   mùi gì.
Cố Kỳ Việt đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc cho đỡ rối, hành động để ý đến ngoại hình  khiến cảnh sát Chu thắc mắc, ông  đánh giá Cố Kỳ Việt từ  xuống  vài , cuối cùng cũng hiểu  cảm giác kỳ lạ   là gì.
Nếu  ví von thì Cố Kỳ Việt lúc  chẳng khác nào con công đang xòe đuôi trong công viên.
Hiểu  nguyên nhân, cảnh sát Chu bất đắc dĩ lắc đầu, ông  cũng   gì thêm mà chỉ khẽ nhắc nhở: “Thẩm Triều Triều đang ở ngoài cửa đồn cảnh sát, trốn ở góc tường.” !
Nghe , đôi mắt Cố Kỳ Việt sáng lên,  vỗ vai cảnh sát Chu,  thẳng: “Cảm ơn.”
Sau đó mặc kệ cảnh sát Chu đang bất lực lắc đầu, Cố Kỳ Việt vui vẻ   ngoài, bước chân nhẹ nhàng  vội vàng,  hận  thể lập tức  gặp Thẩm Triều Triều ngay lúc .
Chỉ là Cố Kỳ Việt  đưa tay mở cửa   thấy Diệp Phương và Cố Hằng đang  đợi bên ngoài.
Trước đó, trong đại sảnh đồn cảnh sát, Cố Kỳ Việt    vây quanh chào hỏi,  quen, vốn   thời gian  chuyện nhiều. Lúc  cả nhà đoàn tụ,  còn ai  phiền nhưng bầu  khí   ngượng ngùng.