Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Sau đó, bởi vì cô tự sát  vạch trần tấm màn tội ác khiến Chu Lan ở cùng thành phố Giang Lâm xuống nông thôn dũng cảm báo cáo.
Thề sẽ đòi  công bằng cho cô.
Nghĩ tới đây, Thẩm Triều Triều  kìm nổi nước mắt, trong cảnh tượng đó, cô   khác uy hiếp, cái  thờ ơ lạnh nhạt của  khác lẫn cái c.h.ế.t đau đớn do mất m.á.u quá nhiều đều khiến cô tuyệt vọng đến nghẹt thở.
Nếu như     Chu Lan xuống nông thôn, cô sẽ im  lặng tiếng chìm  quên lãng.
Thật đáng sợ!
Thẩm Triều Triều vô thức nắm chặt hai tay,  thể  ngừng run rẩy khe khẽ,   tự  với  rằng đó   sự thật.
 hình ảnh quá mức chân thật, Thẩm Triều Triều sợ hãi bất an, chị Đại Lâm bên cạnh thấy  càng cảm thấy con gái nhỏ nhà họ Thẩm thật đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-2.html.]
Cho dù   chuyện với cô nhưng   đáp , chị Đại Lâm vẫn hé miệng : “Triều Triều , em  thoáng một chút, tuy trong nhà    lớn nhưng em cũng  chú ý giữ gìn sức khoẻ, đừng để ba  em ở  đó lo lắng...”
Lời  của chị Đại Lâm  kéo cô trở về từ nỗi sợ hãi, cô ngẩng đầu  sang,  phụ nữ trung niên  mập mạp đang   hiền lành,  nâng cô dậy nhưng   kiêng dè gì đó nên do dự.
Cảnh  vẫn  xuất hiện trong những cảnh tượng ,  lẽ là vì cô  từng chú ý nhưng   đó, những   xa   khắc ghi sâu nhất trong cô.
Vừa nghĩ như , hốc mắt Thẩm Triều Triều  đỏ lên, nhưng cô  tiếp tục  nữa.
Mà là cố gắng khống chế cảm xúc,  lâu  tiếp xúc với  khác khiến cô e ngại giao tiếp, nhưng lúc  đây cô   tiếp tục giữ yên lặng nữa, cho dù là vì ý  của  khác, cô cũng  đáp  một tiếng.
DTV
“Cảm... Ơn...” Giọng của Thẩm Triều Triều nhỏ đến đáng thương, dù run rẩy nhưng cô vẫn kiên trì  cho hết: “... Chị...”
“Ôi chao ơi!”
Chị Đại Lâm  lời cảm ơn của Thẩm Triều Triều  cho khiếp sợ  thôi, chị há miệng,  đó dùng sức vỗ đùi một cái,  ngờ con gái nhà họ Lâm  chịu mở miệng  chuyện , quả thực khó tin y hệt thịt heo của cửa hàng quốc doanh  cung cấp  giới hạn.