Tuy trong lòng nghĩ như  nhưng  mặt Ngô Vĩ vẫn  biểu hiện gì, ông   với Thẩm Triều Triều, an ủi: “Đồng chí Thẩm Triều Triều,  sẽ xem xét kỹ lưỡng đề nghị của cô, nhưng tình hình bây giờ khá phức tạp,   thể tự ý quyết định , còn  bàn bạc với những  khác. Hay là cô về  ,  tin tức gì  sẽ thông báo ngay.”
“Quản đốc Ngô...”
“Mời cô về cho!”
Tuy Ngô Vĩ vẫn đang  nhưng động tác chỉ tay  cửa   kiên quyết, Thẩm Triều Triều  bản   thể  gì khác, chỉ  thể cúi đầu thật sâu: “Xin ông chắc chắn  giúp đỡ Cố Kỳ Việt,   là  ,  nên chịu tội danh !”
Nói xong, Thẩm Triều Triều vội vàng bước  ngoài, khóe mắt đỏ hoe, hai chân như nhũn .
Rời khỏi văn phòng quản đốc,  thấy chị Đại Lâm đang  chờ ở phía xa, Thẩm Triều Triều định  gì đó nhưng  kịp mở miệng thì cảnh tượng  mắt đột nhiên tối sầm .
Cô ngã xuống đất,  khi rơi  bóng tối, cô chỉ  thấy chị Đại Lâm đang hoảng sợ chạy đến.
...
Sau khi Thẩm Triều Triều ngất xỉu ở xưởng máy móc, chị Đại Lâm  đưa cô đến bệnh viện,  khi kiểm tra, bác sĩ kết luận là do tinh thần căng thẳng kéo dài, cộng thêm việc nghỉ ngơi  đủ nên mới dẫn đến hôn mê.
Vì  chị Đại Lâm nhất quyết bắt Thẩm Triều Triều ở  bệnh viện để nghỉ ngơi,  cho cô  ngoài.
Ba ngày trôi qua  nhanh, trong  thời gian , xưởng máy móc  hề  bất kỳ tin tức gì, khiến cho hy vọng trong lòng Thẩm Triều Triều dần tắt ngấm, những nỗ lực của cô  thất bại. Cô  thể cứu Cố Kỳ Việt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-193.html.]
DTV
Cảm giác tội  và đau khổ đè nặng lên Thẩm Triều Triều, những ngày gần đây cô thường xuyên  trong mơ, nước mắt  ngừng rơi, cô chỉ  thể lặng lẽ mở to mắt cho đến khi trời sáng,  hề chợp mắt.
Trạng thái  kéo dài khiến cho sắc mặt Thẩm Triều Triều nhợt nhạt, quầng thâm hiện rõ  mắt, cả  trông tiều tụy, khi chị Đại Lâm đến thăm,  thấy cô thì vô cùng kinh ngạc.
Sao   nông nỗi ?
Nghĩ đến những lời đồn đại trong hai ngày nay, chị Đại Lâm  đoán  phần nào, chị  do dự  Thẩm Triều Triều, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: “Triều Triều , em đừng buồn nữa, ngay cả chị cũng  ngờ Cố Kỳ Việt    chuyện như , em...”
“Chị Đại Lâm, chị  gì ? Cố Kỳ Việt   gì ạ?”
Nghe thấy ba chữ Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lập tức tỉnh táo, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành,  khi  những lời chị Đại Lâm , cô  ngay dự cảm của   đúng.
“Chính là chuyện   cạy khóa đột nhập  xưởng máy móc trộm máy móc đấy, đó là máy hỏng ,  dùng  nữa, em  xem   ăn trộm thứ đó  gì chứ, đúng là tạo nghiệp mà!”
Sao tin tức  lan nhanh như ?
Thẩm Triều Triều vốn nghĩ rằng chuyện  sẽ  giữ kín một thời gian,  ngờ  lan truyền nhanh như , cô lo lắng    , ngón tay siết chặt vạt áo, cuối cùng  mặt hiện lên vẻ kiên định. Cho dù  cứu  . Sau  cho dù  đưa  , cô cũng sẽ  cùng .
Cô sẽ  để   cô đơn một . Giờ phút , lựa chọn sống sót dường như  trở nên mờ nhạt, cô   bản   hối hận!
Chị Đại Lâm thấy Thẩm Triều Triều  gì đó  , trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng nắm lấy tay cô, khuyên nhủ: “Triều Triều, chúng    về phía ,  sống vì bản  …”