Đặc biệt là cô  chọn sự khởi đầu sai lầm - ép hôn,  còn đào một con mương giữa hai ,  khi xả nước thì  khó vượt qua bên .
 Thẩm Triều Triều  hề hối hận, giữa việc sống sót và tình cảm, cô sẽ chọn sống sót.
Cô   chết, cô  sống. Bây giờ cô chỉ là  tiếc nuối mà thôi,  nhanh sẽ  thôi.
Cánh tay ôm đầu gối từ từ siết chặt, Thẩm Triều Triều cảm thấy đau mới buông , thời gian  còn sớm nữa, cho dù  ngủ  cũng  ép  nhắm mắt , nếu  đến sáng sẽ uể oải.
 khi Thẩm Triều Triều  nghĩ như , cửa sân đột nhiên  ai đó đập mạnh. Lúc Thẩm Triều Triều hốt hoảng cầm lấy cây gậy gỗ để cạnh cửa thì  kịp đẩy cửa phòng , ngoài cửa sân  vang lên tiếng : “Thẩm Triều Triều,  là cảnh sát đồn công an phía bắc thành phố Giang Lâm, chồng cô là Cố Kỳ Việt xảy  chuyện .”
Nghe thấy mấy chữ Cố Kỳ Việt xảy  chuyện, Thẩm Triều Triều sững sờ, suýt chút nữa thì  cầm nổi cây gậy gỗ trong tay.
Cô cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh cho nhịp tim đang đập loạn xạ, xuất phát từ ý thức cảnh giác, cô  vì đối phương  là cảnh sát mà tùy tiện mở cửa, ngược  còn cầm gậy gỗ   khỏi phòng.
Đi đến cửa sân,  thấy ánh đèn pin le lói bên ngoài, Thẩm Triều Triều nắm chặt tay, giọng  căng thẳng hỏi: “Làm  để chứng minh  là cảnh sát, giờ  Cố Kỳ Việt  ngủ ở nhà họ Cố ,   thể xảy  chuyện !”
Đối với sự nghi ngờ của Thẩm Triều Triều, đối phương lập tức lên tiếng giải thích: “ là Vương Minh,  đây từng thụ lý vụ án Vương Kiến Thiết trèo tường đột nhập, từng lấy lời khai của cô, đáng lẽ Chu Vạn Hưng  đến thông báo nhưng ông  đang ở đồn thẩm vấn Cố Kỳ Việt,  thể   nên mới bảo  đến...”
Giọng   cố ý hạ thấp, trong màn đêm yên tĩnh vẫn vô cùng rõ ràng.
Tiếng “cạch” vang lên, cây gậy gỗ trong tay Thẩm Triều Triều rơi xuống đất, cô ngơ ngác   cửa sân,  còn  thấy những lời đối phương   đó nữa, tất cả sự chú ý đều dồn  hai chữ “thẩm vấn”.
DTV
Cố Kỳ Việt   gì mà   thẩm vấn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-187.html.]
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cảm thấy đầu óc như biến thành một mớ hỗn độn,  khi xác nhận  ngoài cửa đúng là cảnh sát, cô  quan tâm gì nữa, vội vàng mở cửa sân, sốt sắng hỏi: “Rốt cuộc Cố Kỳ Việt    ?”
“..”
Khoảnh khắc  thấy Thẩm Triều Triều, Vương Minh cầm đèn pin run tay,  đó kinh ngạc trợn to hai mắt.
Có    mệt đến mức hoa mắt  ? Nếu  tại   giống như  thấy tiên nữ hạ phàm thế ?
Dưới ánh đèn pin le lói, làn da trắng của Thẩm Triều Triều càng thêm nổi bật trong đêm tối, vì lo lắng mà đôi mắt đen láy trở nên long lanh hơn, giống như những vì  lấp lánh.
 rõ ràng cô  ý thức  vẻ  quá đỗi của  lúc , tất cả sự chú ý đều dồn  việc Cố Kỳ Việt xảy  chuyện. Cô  một dự cảm chẳng lành. Cố Kỳ Việt xảy  chuyện là vì cô!
Vương Minh cũng  thất thần quá lâu, là một thanh niên  vợ,   ho khan hai tiếng, đối diện với  phụ nữ xinh  như , ngay cả giọng  cũng trở nên dịu dàng hơn  nhiều: “Chuyện dài lắm,  với  đến đồn công an  , Cố Kỳ Việt gây  chuyện lớn , nghiêm trọng đến mức kinh động đến lãnh đạo.”
Nghe , Thẩm Triều Triều vội vàng gật đầu,  khi khóa cửa sân cẩn thận, trong lòng thấp thỏm bất an, cô thậm chí còn quên cả chiếc khẩu trang vẫn luôn mang theo bên , lúc xoay  rời , cô vô tình đá  chiếc giỏ tre ở cửa.
Chiếc giỏ tre “lộc cộc” lăn sang một bên, Thẩm Triều Triều khựng  một chút,  đó vội vàng  theo Vương Minh đến đồn công an.
Trên đường ,   Cố Kỳ Việt lẻn  xưởng máy móc lúc nửa đêm, định trộm thiết  quan trọng, Thẩm Triều Triều cắn chặt môi,  giữ bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn  kìm  nước mắt.
Mắt cô đỏ hoe, trái tim đau đớn như  bóp nghẹt, thở cũng khó khăn. Đột nhiên cô nhớ đến chiếc giỏ tre  lăn , nếu lúc đó cô gọi Cố Kỳ Việt  thì  lẽ   xảy  chuyện ?
Cố Kỳ Việt đúng là đồ ngốc, rõ ràng  liên quan gì đến , cô    coi là cái gai trong mắt cũng chẳng mất miếng thịt nào.