“Hỏi rõ ràng cái gì? Bị bắt tại trận , còn cần hỏi gì nữa!”
Chỉ là cơn giận của Cố Hằng bùng lên dữ dội, vốn  thể nào nguôi ngoai... Ông cả đời sống ngay thẳng,  thẹn với lòng,  phụ lòng dân,  mà  sinh  đứa con trai  ăn cắp tài sản quốc gia!
Vì quá tức giận nên suy nghĩ của Cố Hằng trở nên cực đoan, may mà Diệp Phương vẫn giữ  bình tĩnh.
Là chủ nhiệm bệnh viện, khi đối mặt với bất kỳ ca cấp cứu nào, bà đều  giữ  sự bình tĩnh và lý trí tuyệt đối mới  thể tập trung phẫu thuật... Lúc  cũng , tức giận  thể giải quyết  vấn đề, ngược  còn khiến  chuyện trở nên tồi tệ hơn.
“Dù  cũng  thể vội vàng kết luận như , ngay cả tử tù cũng  quyền  biện hộ!”
Có lẽ là do giọng điệu của Diệp Phương  nghiêm túc, hoặc cũng  thể là bà  thành công thuyết phục  Cố Hằng, cuối cùng ông cũng nghiến răng gật đầu, ông  xem xem rốt cuộc là vì lý do gì mà Cố Kỳ Việt    chuyện như . Nó  thấy  hổ ?
Nhìn thấy Cố Hằng  bình tĩnh hơn một chút, Diệp Phương thở phào nhẹ nhõm,  đó chuyển chủ đề: “Mẹ   ngã khá nặng, cũng   tình hình thế nào, may mà  Hồng Quân đến kịp thời, bây giờ đang ở bệnh viện chăm sóc, nếu  thì  rối tung lên.”
“Không , đợi giải quyết xong chuyện của Cố Kỳ Việt, chúng  đến bệnh viện .”
Vừa  chuyện, xe  đến  cổng đồn cảnh sát thành phố Giang Lâm, Cố Hằng và Diệp Phương   gì thêm, vội vàng xuống xe, bước nhanh  trong.
Cảnh sát Chu  đợi họ từ sớm,  vội dẫn họ  gặp Cố Kỳ Việt ngay mà kể  cuộc đối thoại giữa ông  và Cố Kỳ Việt cho hai  .
Sau đó, ông  trịnh trọng hỏi: “Về việc Cố Kỳ Việt   sửa chữa máy móc  , hai    ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-185.html.]
Đối với những gì Cố Kỳ Việt , trong lòng cảnh sát Chu vẫn le lói một tia hy vọng, nhỡ  Cố Kỳ Việt   dối thì !
Chỉ là khi  thấy vẻ mặt ngơ ngác của Cố Hằng và Diệp Phương, tia hy vọng trong lòng cảnh sát Chu   vụt tắt.
Ông  thở dài,  đó nhắc nhở: “Bây giờ Cố Kỳ Việt một mực khẳng định   đến xưởng máy móc để sửa chữa máy móc, hai   thể khuyên thì khuyên   , bảo   khai báo rõ ràng  chuyện,    thể  giảm nhẹ tội.”
“Cái thằng khốn kiếp !”
Cơn giận của Cố Hằng vốn   Diệp Phương dập tắt, lúc   bùng lên dữ dội hơn, khiến ông tức giận đến mức   run rẩy.
Cố Kỳ Việt lông bông nhiều năm như , nó   học  kỹ thuật sửa chữa máy móc chứ?
DTV
Đến nước   mà vẫn còn  dối. Thật sự là hết thuốc chữa!
Còn Diệp Phương thì do dự, bà là phụ nữ, tâm lý tinh tế hơn Cố Hằng một chút,  Cố Kỳ Việt từ nhỏ  thích  sách,  đây  còn tự hào  rằng  trở thành kỹ thuật viên giỏi hơn cả  ruột.
  khi xuất ngũ trở về, Cố Kỳ Việt   đổi. Nó trở nên lười biếng. Ngày thường ngoài việc đánh  với  khác  thì về nhà chỉ  vùi đầu  ngủ, hoặc là mấy ngày lập tức  về nhà, ở lì bên ngoài.
Vì  khi  cảnh sát Chu hỏi, Diệp Phương cũng   câu trả lời.
“Hai  bình tĩnh   !” Cảnh sát Chu thấy Cố Hằng tức giận thì vội vàng an ủi,  đó  kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bây giờ vẫn còn cơ hội, hai  chắc chắn  khuyên nhủ   thật nhiều, Cố Kỳ Việt còn trẻ,   còn cả tương lai phía !”