Khi  thấy ba chữ “Cố Kỳ Việt”,  cứng đờ  thể cử động nhưng tiếng tim đập  mạnh mẽ như  nhảy  khỏi n.g.ự.c .
Rõ ràng  mưa to tạt  nhưng    cảm thấy lạnh, ngược  m.á.u trong  như nóng lên.
Đợi đến khi  dịu  một chút, Cố Kỳ Việt lập tức lên tiếng: “ ở đây, bây giờ xuống đây.”
Cố Kỳ Việt  tỉnh táo ,  giơ tay ôm lấy ngực, gương mặt  vẻ ngây ngô, mang theo một chút bất an  rõ nguyên do, khiến  khi trèo xuống, một phút  chú ý suýt nữa thì rơi xuống.
May  kịp thời nắm  cành cây, nhưng  khi cọ xát  vỏ cây,  thể tránh khỏi  trầy da. Má trái  thêm vài vết thương. May là  đó  xuống đất an .
Lúc , Thẩm Triều Triều  che ô  đến gần, nhưng trong tình huống mưa to như , việc che ô cũng   tác dụng gì nhiều.
Giống như bây giờ, dù Thẩm Triều Triều che ô nhưng nước mưa thổi xiên vẫn  ướt  cô như chuột lột.
Mái tóc dài  buộc   ướt thành từng lọn, dính sát  mặt, vốn là dáng vẻ chật vật nhưng  gương mặt quá xinh  của Thẩm Triều Triều, ngược  mang một vẻ  kỳ dị.
Như thể yêu quái biến thành  .
Chỉ là e rằng   yêu quái nào  thể ngốc như cô. Cố Kỳ Việt  kìm  tiến lên vài bước, giơ tay lau mặt cho cô, gạt  những giọt nước mưa đang nhỏ giọt,  định mở miệng  gì đó   Thẩm Triều Triều cướp lời .
Sau khi tìm thấy , vẻ lo lắng  mặt cô biến mất, cô tức giận : “Cố Kỳ Việt, trời mưa ở  cây nguy hiểm  bao,    ?”
“...”
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-176.html.]
“Biết  lo cho sự an  của em, nhưng em    hy sinh nhiều như , về ! Không cần đến đây nữa.”
Thẩm Triều Triều  xong, lập tức nhét cái ô trong tay  lòng ,  đó   gì thêm với Cố Kỳ Việt nữa, cô quả quyết dứt khoát  , bóng lưng mang theo vẻ dứt khoát.
Bây giờ mưa to như , Cố Kỳ Việt  vì an  của cô mà canh gác bên ngoài, đáng lẽ nên mời   trú mưa.  mà...
Thẩm Triều Triều chỉ do dự một chút,  nhanh  phủ định ý nghĩ . Cô  nên tiếp tục  liên hệ với Cố Kỳ Việt nữa. Vừa  nhân cơ hội trời mưa đuổi Cố Kỳ Việt !
Còn Cố Kỳ Việt  kịp  gì trong suốt quá trình đó,  chỉ  thể  bóng lưng Thẩm Triều Triều biến mất ở cửa,   tại chỗ một lúc,  cơn mưa gió thổi tạt, quần áo ướt sũng dính sát  , để lộ đường nét cơ bắp mạnh mẽ.
Cố Kỳ Việt đột nhiên nhớ   đầu tiên gặp Thẩm Triều Triều,  cũng từng đuổi theo đưa ô cho cô, lúc đó    cũng  ngờ , bây giờ    nhiều liên hệ hơn với Thẩm Triều Triều.
Cũng  cô đuổi theo  đưa một cái ô.
Một lúc , Cố Kỳ Việt mạnh mẽ giơ tay lau mặt,  đó nắm chặt ô, chọn cách  lời rời .
  cũng chỉ  lời   thôi.
Hết mưa  vẫn đến!
Quyết định trở thành kẹo cao su, Cố Kỳ Việt vội vã trở về nhà, đợi đến khi  một bộ quần áo sạch sẽ,  yên lặng ở trong phòng một lúc, trong đầu  ngừng hồi tưởng  cảnh tượng  .
Bình thường  vẫn luôn thấy Thẩm Triều Triều xinh , nhưng  ,  như đột nhiên cảm thấy cô đang tỏa sáng. Dù ở trong đêm tối cô cũng  thể tỏa  ánh sáng rực rỡ khiến   chỉ cần  một cái là  thể thấy cô!
Cố Kỳ Việt mím môi, nhịp tim của  giờ  trở  bình thường nhưng vẫn cảm thấy khô miệng khát nước, cuối cùng   thể ở  trong phòng  nữa, lập tức     phòng khách, chuẩn  uống chút  để trấn tĩnh .