Những   phần lớn đều là công nhân bình thường của xưởng máy móc, bây giờ cũng chẳng cần  lo lắng vấn đề công việc nữa, bởi vì bọn họ   sa thải hết .
Về phần  khi mất việc, bọn họ  phát điên  trả thù ? Cố Kỳ Việt  hề lo lắng.
Bởi vì   tìm một đám côn đồ đến đe dọa bọn họ, bây giờ tất cả bọn họ đều ngoan ngoãn như chim cút. Vốn  dám đến gần con hẻm nhà Thẩm Triều Triều...
Cho nên mới ,  những việc  dùng cách đặc biệt để giải quyết.
Đối với loại  thích thừa cơ  bậy , Cố Kỳ Việt  hề  chút đồng tình nào.
Chỉ  miệng với bọn họ thì sẽ chẳng  tác dụng gì, ngược  còn khiến bọn họ thêm kiêu ngạo,   sẽ càng quá đáng hơn, chắc chắn  triệt để giải quyết tận gốc vấn đề.
Cho rằng nhà họ Thẩm   ai ? Cho rằng Thẩm Triều Triều là con gái mồ côi sẽ im lặng chịu đựng ? Không thể nào. Hãy để sự thật dạy cho bọn họ cách  , đừng  suốt ngày chỉ  bắt nạt kẻ yếu.
 mà  khi đám côn đồ  Cố Kỳ Việt thuê  dọa nạt  khác trở về, bọn họ  đùa kể cho Cố Kỳ Việt một chuyện...
Lúc bọn họ đến, còn  kịp  tay,   một tên nhát gan tè cả  quần. Vừa     dám nữa, còn  là do    xúi giục mới đến nhà họ Thẩm ném đá,    dám nữa.
Lúc đám côn đồ đang  nhạo tên nhát gan  tè  quần, Cố Kỳ Việt  híp mắt,  đó phái   điều tra, hỏi rõ tên nhát gan  là do ai xúi giục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-173.html.]
Vương Thạch!!!
DTV
Chính là ngày  cứu chị Đại Lâm suýt nữa  ném đá vỡ đầu. Tên đó   đánh cho quỳ rạp xuống đất, rụng cả răng, chính là Vương Thạch!
Trong lúc    tiện tự  điều tra, hơn nữa  cảm thấy đám côn đồ     chuyện gì nên hồn,  thể hù dọa   khác cũng là bởi vì    nghề cũ,   nghĩa là  chuyện khác cũng thuận lợi như .
Vì  Cố Kỳ Việt đến tìm cảnh sát Chu kể   bộ sự việc, đồng thời đưa  suy đoán của ,   đang nhân cơ hội xưởng máy móc xảy  chuyện, nhắm  Thẩm Triều Triều.
Chờ đến khi Chu cảnh sát nghiêm túc gật đầu, Cố Kỳ Việt mới  lo lắng nữa, chuyện  cứ giao cho   chuyên môn xử lý, như  mới  thể nhanh chóng tìm  kẻ chủ mưu.
Còn  thì tiếp tục trông nhà cho Thẩm Triều Triều, cái cây   trở thành chiếc giường của . Bởi vì   cao, hơn nữa  cách  gần, từ  cao  xuống  thể thấy rõ ràng tình hình trong sân nhà họ Thẩm,  thêm cành lá che chắn, Cố Kỳ Việt cũng  lo lắng sẽ  Thẩm Triều Triều phát hiện.
Sau mấy ngày âm thầm quan sát,  phát hiện Thẩm Triều Triều  còn nhốt  trong nhà như  nữa, thỉnh thoảng cô sẽ  ngoài sân  dạo.  phần lớn thời gian, cô đều  ngẩn  trong sân.
Khác với lúc ở nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều luôn đeo khẩu trang che kín mặt, quần áo mặc   cũng là áo dài, quần dài,  còn mặc những chiếc váy áo rực rỡ như  nữa... Giống như một con ốc sên thò đầu  khỏi vỏ, bây giờ  rụt  trong vỏ.
Nhìn thấy Thẩm Triều Triều như , trong lòng Cố Kỳ Việt tràn ngập cảm xúc phức tạp,   nghiêng  cành cây, trong đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịt, ngón tay vô thức bẻ gãy một cành cây nhỏ, theo tiếng “rắc” giòn giã, cành cây nhỏ xanh mơn mởn    bẻ gãy.
Mãi đến khi trong lòng bàn tay dính đầy nhựa cây, Cố Kỳ Việt mới  hồn, buông tay , cành cây nhỏ   bẻ gãy nhẹ nhàng rơi xuống đất.