Cho dù là đối với bản  cô   là đối với  khác đều   là chuyện .
Hơn nữa...
Chuyện ly hôn  ,  sai là Cố Kỳ Việt, nếu   là lo lắng cho sự an  của Thẩm Triều Triều, bà cảm thấy cũng   mặt mũi nào gặp  cô...
Con trai    chuyện hồ đồ  thật sự khiến Diệp Phương nghi ngờ     đầu óc nó   úng nước .
Cố Kỳ Việt  thích ai, chẳng lẽ  sống độc  cả đời ?
Vừa nghĩ đến khả năng , Diệp Phương  càng cảm thấy choáng váng đầu óc, trong lòng vô cùng khó chịu, vốn    thấy đứa con trai bất hiếu !
Con dâu của nhà họ Cố chắc chắn  là Thẩm Triều Triều! Thậm chí Cố Kỳ Việt  thể bỏ nhà   nhưng Triều Triều chắc chắn  ở .
“Bà nội Vương và  Diệp...”
Thẩm Triều Triều lẩm bẩm, đột nhiên cô cảm thấy sống mũi cay cay, cảm giác cô đơn khi sống một  khiến    khó thích nghi, càng khiến cô nhớ đến cuộc sống náo nhiệt  đây khi còn ở nhà họ Cố đáng quý đến nhường nào.
Mẹ Diệp sẽ cùng cô  chuyện phiếm, kể những câu chuyện thú vị xảy  ở bệnh viện, bà nội Vương thì cùng cô chăm sóc cây giống, mỗi ngày cùng  tưới nước, bắt sâu.
Ngay cả quản đốc Cố nghiêm khắc  khi  cô thích  sách, mỗi khi tan , ông đều đạp xe đến bưu điện mua cho cô mấy tờ báo...
Sau khi cô rời khỏi nhà họ Cố,  ai chuẩn  bữa ăn phụ và bữa ăn nhẹ mỗi ngày cho  Diệp để phòng ngừa bệnh hạ đường huyết do  việc quá sức ? Bà nội  lén ăn đồ ngọt ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-171.html.]
Gần đây quản đốc Cố bận rộn, khiến cổ họng  viêm, khàn giọng,  uống  thanh nhiệt ?
Trong nháy mắt, trong lòng Thẩm Triều Triều tràn ngập những suy nghĩ hỗn độn, khiến khuôn mặt cô hiện lên vẻ do dự, nhưng  nhanh  đó, cô  kiên định hơn.
Cô  thể mềm lòng!
Thẩm Triều Triều ngẩng đầu  Cố Kỳ Việt, đôi mắt đen láy mang theo vẻ kiên định: “Cố Kỳ Việt, nếu như  quyết định ly hôn thì đừng đến  phiền cuộc sống của em nữa, những gì  đang  sẽ khiến em  một loại ảo giác...”
DTV
Nói xong câu , Thẩm Triều Triều chủ động bước lên vài bước, đến gần Cố Kỳ Việt. Cô  đưa tay  túm lấy cổ áo Cố Kỳ Việt, kéo  cúi đầu xuống nhưng  kịp đưa tay , cô  do dự, cuối cùng chỉ nắm lấy một góc áo sơ mi của Cố Kỳ Việt, khiến  cúi đầu xuống  cô.
Thẩm Triều Triều  chằm chằm Cố Kỳ Việt, gằn từng chữ : “Anh   em tiếp tục đau khổ, dằn vặt  là    ly hôn với em nữa?”
Thẩm Triều Triều  dùng hết tất cả dũng khí mới  thể   những lời . Vì   khi  xong, cô  đợi Cố Kỳ Việt trả lời  mở cửa sân đuổi   ngoài.
Cố Kỳ Việt  đuổi  ngoài,  mím chặt môi thành một đường thẳng, trong mắt  lóe lên vẻ bực bội, trong lòng đột nhiên cảm thấy mờ mịt.
Giống như là  đến một nơi xa lạ,   bản đồ, cũng   bất kỳ ai  thể nhờ giúp đỡ, chỉ  thể dựa  chính  để tìm kiếm đích đến.
Tất cả đều là ẩn .
Sau khi  Thẩm Triều Triều đuổi  ngoài, Cố Kỳ Việt suy nghĩ  lâu, cuối cùng vẫn quyết định ở  giúp cô trông nhà. Phòng ngừa    đến phá hoại.
Vì  Cố Kỳ Việt lấy đại chiếc áo khoác mang theo từ nhà  chăn, chọn một cái cây gần cửa nhà Thẩm Triều Triều nhất  nơi nghỉ ngơi, mệt thì leo lên cây ngủ, tỉnh  thì tiếp tục  đó ngẩn .
So với những ngày tháng huấn luyện đặc biệt trong quân khu  đây, những ngày sống ở đây cũng   gì là khó khăn.