Kết quả đúng lúc  bỗng nhiên xuất hiện một  khách du lịch đưa tay  giúp đỡ. Vui mừng qua , sẽ vô thức dựa dẫm , thậm chí là nảy sinh tình cảm.
Bây giờ    chân tướng cũng khiến cho hình tượng của Cố Kỳ Việt trong lòng cô sụp đổ. Thẩm Triều Triều  hề tức giận  nổi nóng, cô chỉ bình tĩnh  ,  đó lắc đầu: “Không  hành động theo cảm tính, chúng  đều là   lợi... Cảm ơn   giúp em giải quyết Vương Kiến Thiết. Sau  em sẽ   phiền  nữa.”
Nói xong, ánh mắt Thẩm Triều Triều  dừng    Cố Kỳ Việt nữa mà  về phía Diệp Phương: “Mẹ Diệp, con cảm ơn    chăm sóc con trong thời gian qua, con sẽ ly hôn với Cố Kỳ Việt, mong   đừng ngăn cản.”
DTV
Thẩm Triều Triều nghiêm túc  xong,  đó cúi  chào Diệp Phương.
Khoảng thời gian sống ở nhà họ Cố, cô thích nghi  ,  hề hoang mang, lo sợ như trong tưởng tượng, tất cả là nhờ  Diệp Phương và Vương Thải Hà giúp đỡ, bọn họ đều là  .
Cho dù ly hôn với Cố Kỳ Việt, cô cũng sẽ  quên họ.
“Triều Triều, ly hôn   chuyện nhỏ, con hãy bình tĩnh một chút...”
“Không cần... Xin , con về phòng !”
Thẩm Triều Triều kháng cự, lắc đầu,  đó   thêm gì nữa, cũng  liếc  Cố Kỳ Việt một cái, lập tức bước nhanh chạy lên lầu hai, trở  phòng .
Chờ đến khi đóng cửa phòng, ngăn cách với bên ngoài, cô dựa lưng  cửa phòng chậm rãi trượt xuống. Cuối cùng cô  xổm ở cửa bất động, nước mắt cố kìm nén bấy lâu vẫn  kìm  mà rơi xuống.
Cô  đến mức đôi mắt đỏ như thỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-159.html.]
Thẩm Triều Triều nhẹ nhàng  nức nở, đưa tay lau nước mắt, trong lòng tự an ủi , đừng đau lòng, cứ coi như là tỉnh  từ trong một giấc mộng. Phải nhanh chóng chấp nhận hiện thực.
Nghĩ đến những điều  , cơn ác mộng  từng đeo bám cô   giải quyết. Vương Kiến Thiết  chết, sẽ  còn ai ép cô về nông thôn nữa, cô  thể luôn ở  thành phố Giang Lâm, sống yên tĩnh trong căn nhà mà ba  để , tiếp tục cuộc sống bình lặng  .
Sẽ   ai đến quấy rầy cô, cô cũng   tiếp xúc với thế giới bên ngoài,  cần ép buộc bản  thích ứng.
Vì  kế hoạch tự cứu của cô  thành công, cuộc sống ác mộng trong tương lai   đổi, như  là đủ . Tham vọng quá nhiều sẽ càng ngày càng bất mãn, cuối cùng sẽ trở nên bất hạnh.
Mà  khi Thẩm Triều Triều vội vàng rời , Diệp Phương lập tức trừng mắt  Cố Kỳ Việt. Sau đó  thể  yên  nữa, vội vàng gọi Vương Thải Hà và Cố Hằng đến để bàn xem nên  gì bây giờ!
“Cái gì? Tiểu Việt  ly hôn với Triều Triều? Bà  đồng ý!”
Ai ngờ Diệp Phương  mới   một câu,  nhắc đến hai chữ ly hôn, Vương Thải Hà  là  đầu tiên phản đối.
Ly hôn cái gì chứ, cháu dâu của bà   , tuyệt đối  thể ly hôn!
So với vẻ mặt kích động của Vương Thải Hà, Cố Hằng  vẻ bình tĩnh hơn nhiều, ông  lên tiếng mà nghiêng đầu  Cố Kỳ Việt đang im lặng.
Mặc dù  khi trưởng thành, con trai ông trở nên khó đoán nhưng một khi  quyết định thì sẽ  bao giờ bỏ dở giữa chừng.
Vì  cho dù họ  kiên quyết ngăn cản hai  ly hôn thì cũng vô ích. Có khi điều đó  càng kích thích tâm lý phản nghịch của Cố Kỳ Việt, dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng khác.
Do đó Cố Hằng bình tĩnh hỏi Cố Kỳ Việt: “Tại  con  ly hôn với Thẩm Triều Triều?”