Có điều  kịp để Vương Kiến Thiết  tay  nữa thì   một cuốn sổ kéo xuống ngựa. Bây giờ t.h.i t.h.ể của gã cũng  hóa thành tro bụi.
Người thì  c.h.ế.t  nhưng những chuyện  mà gã  vẫn  kết thúc, vẫn khiến những  khác  chịu đựng nỗi đau.
Sau khi hai ba con trao đổi ánh mắt với  xong, Cố Hằng khẽ ho một tiếng, ậm ừ trả lời: “Ngay cả Vương Kiến Thiết cũng  ngờ chuyện     phát hiện nhanh như ... Bây giờ  xảy  chuyện  khiến các lãnh đạo thành phố Giang Lâm đau đầu  thôi.”
Dù  mua máy móc nhập khẩu cũng  tốn  nhiều tiền, vốn dĩ là  giúp cho nhà máy cơ khí phát triển  hơn. Kết quả bây giờ  mua về một đống rác rưởi đập  tay.
Nếu chỉ như  thì cũng  ,  dùng  thì thôi.  vấn đề là tháng  nhà máy cơ khí thành phố Giang Lâm  nhận  một đơn đặt hàng đặc biệt từ nước ngoài, ký kết một thỏa thuận xuất khẩu linh kiện cơ khí với  lượng  lớn.
Do yêu cầu đặc thù về mẫu mã nên chỉ  thể sử dụng máy móc nhập khẩu để sản xuất. Một khi vi phạm hợp đồng, nhà máy cơ khí sẽ  bồi thường một khoản tiền khổng lồ, đủ để ảnh hưởng đến căn cốt.
Còn Vương Kiến Thiết   chuyện  ? Câu trả lời là chắc chắn . Thậm chí chính gã là   kéo  đơn hàng  về,  cần đoán cũng  gã  cấu kết với  nước ngoài, nhận tiền hoa hồng. Gã  lấy lợi ích quốc gia   ván cầu để kiếm tiền!
Tình hình bây giờ là nếu tiếp tục thực hiện đơn hàng thì máy móc nhập khẩu  thể hoạt động bình thường, vốn dĩ là  sản xuất ...
Còn từ bỏ đơn hàng thì chẳng khác nào biếu   tiền đó cho đối tác, tự biến  thành kẻ ngốc nghếch.
Bất kỳ ai cũng  thể nuốt trôi cục tức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-153.html.]
Bởi  các lãnh đạo thành phố Giang Lâm bắt đầu tìm  cách, hy vọng  thể giải quyết  vấn đề.
Ngay cả Cố Hằng và những quản đốc nhà máy khác cũng  gọi đến để cùng  thảo luận, đóng góp ý kiến, xem    thể đưa  ý tưởng mới nào .
 trong thời gian ngắn, vấn đề   dễ gì giải quyết , bởi  mà gần đây Cố Hằng  bận rộn.
Đối với chuyện , Cố Kỳ Việt bày tỏ sự lên án mạnh mẽ. Sau đó  nắm c.h.ặ.t t.a.y đặt lên ngực, cổ vũ cha : “Ba, đây là lúc tổ quốc cần ba, ba cố gắng lên nhé!”
Nói xong, Cố Kỳ Việt  cầm một miếng bánh ngọt lên, nhét  miệng. Vị ngon của nó khiến  híp mắt , khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày. Trời sập thì    cao hơn lo . Không đến lượt   nhọc lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi của con trai, Cố Hằng nhíu mày, lập tức : “Cố Kỳ Việt, con  chuẩn  bản thảo phát biểu đến  ? Đừng  đợi đến lúc nước đến chân mới nhảy, đến lúc đó  trở thành trò  cho  khác.”
“...”
Lại  thấy ba chữ “bản thảo phát biểu”, Cố Kỳ Việt bĩu môi. Anh  cãi , chỉ hời hợt gật đầu, đáp: “Con  , đảm bảo đến lúc đó sẽ khiến   kinh ngạc,  xong còn   nữa.”
“Đừng  ở đây mà  ha ha với ba. Lấy bản thảo con   đây cho ba xem.”
DTV
“Không , bây giờ mà xem thì sẽ mất , con  cho ai xem hết.”
Cố Kỳ Việt bướng bỉnh , khiến Cố Hằng chỉ  thể bỏ cuộc. Nói chuyện rắc rối ở nhà máy cơ khí xong, lúc  Cố Hằng mới cảm nhận  sự mệt mỏi do  việc liên tục trong thời gian qua, bụng ông cũng đang kêu réo.