Nhìn thấy cảnh tượng , Thẩm Triều Triều ngẩn . Miệng cô  khô.  ngay  đó dường như nhận  ánh mắt của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt mở mắt , đôi mắt hoa đào  xếch  sang, con ngươi như mực đổ, lúc   hắt lên  Thẩm Triều Triều  giống như ngọn lửa nóng rực, thiêu đốt mãnh liệt, khiến Thẩm Triều Triều ngơ ngác   vài giây,  đó mới bừng tỉnh, vội vàng né tránh ánh mắt.
Gương mặt cô vốn  ửng hồng vì nóng, lúc  càng đỏ bừng. Mà  khi Cố Kỳ Việt liếc , lập tức dời mắt, trong  gian chật hẹp , cộng thêm thời tiết nóng bức, hai  đều đổ mồ hôi khiến quần áo của Thẩm Triều Triều dính chặt  , phác họa rõ ràng những đường cong.
Không ngờ  ngoài một chuyến   chịu đựng loại dày vò , Cố Kỳ Việt thở dài trong lòng. Anh  định  gì đó thì  thấy tiếng hét lanh lảnh vang lên từ bên ngoài tủ quần áo.
DTV
Một lúc , giọng  thỏa mãn của Đặng Diễm vang lên: “Quỳ hà,  càng ngày càng lợi hại ! Thật là mãnh liệt,    đến chơi nhé!”
Cố Kỳ Việt im lặng. Tính từ lúc bọn họ trốn  tủ quần áo đến giờ  đến năm phút...
Cho dù  ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, huống hồ đám lưu manh   càng thích  chuyện thô tục, vì  Cố Kỳ Việt   là  ngây thơ cái gì cũng  .
Ngược  Thẩm Triều Triều  e lệ mím môi, vẻ mặt ngây thơ khiến Cố Kỳ Việt kìm nén chống  ý  giải thích.  mà chỉ  mấy phút thì thật sự  bình thường!
“Ha ha,  ngay là em thích nhất khẩu s.ú.n.g thần công nhỏ  của  mà, căn nhà lớn như , một  em ở    cô đơn ,  là  dọn đến đây ở, chúng  ở chung nhé!”
Tên nhân tình của Đặng Diễm  căn nhà  diện tích  nhỏ , trong lòng nóng như lửa đốt, so với căn nhà đất xiêu vẹo của   thì  hơn nhiều,  qua là  mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, nếu như  dọn  ở thì tha hồ mà hưởng thụ!
Mà Đặng Diễm  , ngoài mặt  nhưng trong lòng  khinh thường trợn mắt. Căn nhà  cũng   của cô ! Tên c.h.ế.t giẫm  nghĩ  thật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-139.html.]
Chuyện Đặng Diễm  Vương Kiến Thiết bao nuôi   nhiều  , cô   với bên ngoài là  góa chồng. Thật  cô  là cô vợ nhỏ trốn khỏi nông thôn vì  chịu nổi cảnh nghèo khó ở quê, dựa  dung mạo xinh  của ,  nhanh  tìm  gã đàn ông si mê cô .
Từ đó cô  trải qua  ít đàn ông, tuy  thiếu sự tưới nhuần của đàn ông nhưng Đặng Diễm cũng   từ bỏ miếng thịt béo bở Vương Kiến Thiết , chỉ cần ngủ vài  là  thể lấy tiền và ở nhà miễn phí từ chỗ gã.
Có lời lắm!
“Nhà em là nhà thuê, chủ nhà  cho ở ghép, nếu  sẽ  cho em ở, chẳng lẽ  để em  ngủ ở chỗ ? Thôi , trừ phi  xây một căn nhà mới, bằng  em sẽ   !”
Đặng Diễm cũng  nể mặt gã đàn ông đó,  thẳng  khiến gã nhân tình tức giận  chịu .
Hắn  tức giận : “Chủ nhà cũng là  trai  của em chứ gì, Diễm Diễm, em  một   còn  đủ ?”
Sau đó  bắt đầu một trận rên rỉ mới.
Cố Kỳ Việt bất lực dựa  tủ quần áo,  đó lặng lẽ đếm thầm, kết quả  hai phút ba mươi lăm giây,   còn động tĩnh gì.
“Diễm Diễm, bên ngoài đều đồn em quen  nhân vật lớn? Ai ?”
Sau khi vất vả  việc, gã nhân tình tò mò hỏi, Đặng Diễm  ha ha: “Làm  em  cho   , em sợ   dìm  vại giấm.”
“Nói một chút  mà, sẽ  mất miếng thịt nào .”