Cố Kỳ Việt đưa tay mở tủ quần áo, phát hiện bên trong   mấy bộ đồ. Trống trải vô cùng, khiến  cảm thấy  đúng lắm.
Anh bèn lục lọi trong tủ quần áo, kết quả  thu hoạch  gì, chiếc tủ quần áo  hết sức bình thường cũng   ngăn kép  cơ quan bí mật gì cả, chỉ là lớn mà thôi.
Ngay cả  hình cao lớn vạm vỡ như  cũng  thể  , chỉ  điều nếu như thêm Thẩm Triều Triều nữa thì  chật.
“Cố Kỳ Việt, mau tới đây!”
Đang lúc Cố Kỳ Việt định  chỗ khác tìm kiếm thì Thẩm Triều Triều đột nhiên  kinh ngạc  vui mừng gọi .
Chờ đến lúc  bước nhanh tới, chỉ thấy Thẩm Triều Triều nhấc tấm chiếu  giường đất lên, từ trong đó rút  một viên gạch,   bịt kín mà là  thể di chuyển!
Nhìn thấy Cố Kỳ Việt tới, vẻ mặt Thẩm Triều Triều tràn đầy phấn khích: “Bên   thứ gì đó, em...”
“Chờ !”
Kịp thời ngăn cản động tác đưa tay  moi của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt thuận tay cầm lấy cây nến bên cạnh, chọc xuống dọc theo lỗ hổng.
DTV
Cùng với một tiếng “Rắc”, cây nến  kẹt chặt.
Mãi đến khi cây nến  gãy một đoạn mới rút  .
Nhìn thấy cảnh , Thẩm Triều Triều hoảng sợ, suýt chút nữa cô  trúng bẫy!
Sau đó Cố Kỳ Việt gõ  giường đất,  tìm  một viên gạch bất thường, đợi đến lúc  rút viên gạch ,    bên trong, lập tức phát hiện một cuốn sổ  cuộn tròn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-137.html.]
Cố Kỳ Việt cầm cây nến lấy  từ bên trong,  đó mở  xem, kết quả  thấy từng mục “Kênh kiếm tiền”  ghi  bên , lập tức bật .
Lần  Vương Kiến Thiết chạy  thoát!
Sau đó Cố Kỳ Việt đưa cuốn sổ cho Thẩm Triều Triều xem, còn  thì khôi phục  giường đất như cũ, tránh để Đặng Diễm phát hiện... Chuyện như thế  cần  âm thầm tiến hành chứ   rêu rao cho tất cả   .
“Cố Kỳ Việt, Vương Kiến Thiết tham ô của nhà máy cơ khí  nhiều tiền, còn  những thiết  máy móc ...”
Thẩm Triều Triều kinh ngạc lật xem cuốn sổ, vốn dĩ, cô  chuẩn  tâm lý cho việc   của Vương Kiến Thiết,nhưng  ngờ gã  to gan lớn mật như !
Số tiền tham ô khổng lồ  đủ để gã c.h.ế.t mấy .
“Ây da, quỷ hà, đừng  gấp,  nhà  !”
 lúc Thẩm Triều Triều  gọi Cố Kỳ Việt  cùng xem thì cửa sân đột nhiên  đẩy  từ bên ngoài, ngay  đó một đôi nam nữ bước , thậm chí còn  kịp đóng cửa sân, chỉ khép hờ . Sau đó lập tức vội vàng  về phía phòng ngủ.
Đặng Diễm  gã đàn ông đang gặm cắn cổ , cằn nhằn đưa tay đánh lên  gã nhưng cũng  từ chối, ngay cả cô  cũng đang  mong chờ...
Trong chính căn nhà mà Vương Kiến Thiết bao nuôi cô , cô  dan díu với nhân tình, chỉ nghĩ thôi cũng  thấy phấn khích!
Đến khi hai  vội vàng  phòng ngủ, lập tức nhanh chóng cởi quần áo.
So với gã đàn ông đang cuống cuồng  thèm để ý gì, Đặng Diễm nghi ngờ  xung quanh, luôn cảm thấy  chỗ nào đó  đúng lắm nhưng  kịp để cô  lên tiếng, gã đàn ông  đè lên  cô , miệng  ngừng gọi: “Diễm Diễm ngoan, cho  nào,  nhớ em  c.h.ế.t .”
“Quỷ hà!”
Bị gã đàn ông cắt ngang dòng suy nghĩ, Đặng Diễm cũng chẳng còn tâm trí nào để ý đến chuyện khác nữa, cô  vội vàng đưa tay ôm lấy cổ gã đàn ông, miệng  ngừng phát  những tiếng rên rỉ, truyền đến tủ quần áo bên  khiến Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều trốn bên trong ngượng ngùng  thôi.