Đây chính là ở chung một phòng đấy! Mặc dù hai  đều   ý gì khác nhưng mà... Dù  thì   cũng  .
Nếu   ly hôn thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thẩm Triều Triều, hơn nữa  cũng là   mặt mũi, lỡ như   khác  ... Nghĩ đến những chuyện lung tung rối ren đó, cuối cùng Cố Kỳ Việt vẫn quyết định  !
Anh  chằm chằm Thẩm Triều Triều, cảnh cáo: “Thẩm Triều Triều, chúng   thể ở chung một phòng,   tìm chỗ ở khác.”
Nhìn thấy Cố Kỳ Việt xoay  rời , Thẩm Triều Triều vội vàng túm lấy vạt áo của .
Ở đây  giống ở nhà,  đến  , cho dù cách một cánh cửa, Thẩm Triều Triều vẫn cảm thấy bất an... Lúc nãy khi   ở cùng phòng với Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lo    chỗ ở.  bây giờ   thêm một lý do nữa,  Cố Kỳ Việt ở đây, cô sẽ cảm thấy  an .
Vì  khi Cố Kỳ Việt   xa, Thẩm Triều Triều nhỏ giọng  với vẻ lo lắng: “Cố Kỳ Việt, em ở một  ở đây sợ lắm.”
Chính câu   khiến Cố Kỳ Việt  thể bước tiếp. Anh bực bội nhắm mắt ,  bỏ  nhưng   đành lòng.
Khi mở mắt   nữa,  bình tĩnh  Thẩm Triều Triều, đặt  quy tắc: “Ở chung cũng  nhưng em    gì , chúng   giữ  cách.”
Có một  chuyện   rõ ràng , tránh xảy  chuyện lúc   khó xử.
Nghe  Thẩm Triều Triều lập tức gật đầu ngoan ngoãn.
Sau đó Cố Kỳ Việt đành bất đắc dĩ  theo cô  phòng, trong phòng  dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, một chiếc giường đơn đặt cạnh cửa sổ, bên cạnh là chiếc tủ thấp,  thể để quần áo và hành lý.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-134.html.]
 như dự đoán,   chiếc giường thứ hai nào, Cố Kỳ Việt  chỗ trống trong phòng.
Sau đó  chỉ  chỗ gần cửa  ,   sẽ trải chăn đệm ngủ ở đây, đồng thời cảnh giác  Thẩm Triều Triều: “Giường là của em, chỗ  là của , đừng hòng giành!”
Thẩm Triều Triều  phản đối, giường khách sạn quá nhỏ,  thích hợp với  cao to như Cố Kỳ Việt, chi bằng ngủ  đất còn thoải mái hơn.
Đêm nay chắc chắn  thể ngủ ngon ,  là, hai   thể trò chuyện một chút.
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều  mong chờ, chỉ  điều... Sau khi Cố Kỳ Việt  mua cơm hộp ở nhà hàng quốc doanh về ăn xong, trời  tối,    tìm bà cô mặt tròn ở quầy lễ tân xin thêm một cái chăn,  đó  nghiêng  lưng về phía Thẩm Triều Triều, giống như ngủ ngay lập tức.
Thẩm Triều Triều   giường, kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt sáng long lanh  chằm chằm  tấm lưng rộng lớn của Cố Kỳ Việt. Cô thử thăm dò, nhỏ giọng gọi: “Cố Kỳ Việt,  ngủ ?”
Vừa dứt lời, bên phía Cố Kỳ Việt lập tức vang lên tiếng ngáy đều đều khiến Thẩm Triều Triều   nên  gì, nhưng khóe môi cô  nở nụ , cuối cùng nhẹ giọng : “Chúc  ngủ ngon.”
Cố Kỳ Việt  thấy  rõ ràng, thấy Thẩm Triều Triều   phiền  nữa,  lập tức thở phào nhẹ nhõm. Có điều chúc ngủ ngon cái gì chứ...
Sáng sớm hôm , Cố Kỳ Việt rón rén rời giường,  khi rửa mặt bằng nước giếng lạnh thì lập tức tỉnh táo hẳn, chỉ là  mắt  quầng thâm khá rõ.
Đó là cái giá  trả cho việc thức trắng đêm.
Ngược  Thẩm Triều Triều ngủ  ngon khiến Cố Kỳ Việt buồn bực mím môi.
Cố Kỳ Việt mượn giấy bút ở quầy lễ tân, để  lời nhắn cho Thẩm Triều Triều,  đó kiểm tra cửa phòng  nữa cho chắc chắn.