Nghe Cố Kỳ Việt dặn dò, cuối cùng Thẩm Triều Triều vẫn  nhịn , cẩn thận hỏi  suy nghĩ trong lòng, trong lòng  khẩn trương.
Cố Kỳ Việt   thì rũ mi mắt  xuống, chạm  ánh mắt Thẩm Triều Triều.
Nhìn thấy vẻ khổ sở trong mắt cô,  khẽ thở dài, đưa tay vỗ vai cô,  chút khách sáo : “ là phiền phức, nhưng cũng  ích, hơn nữa  về cứng đầu, em  thể hơn  ?”
Nói về sự cứng đầu, thật sự  ai  thể vượt qua .
Sau đó  thấy tâm trạng Thẩm Triều Triều vẫn uể oải, Cố Kỳ Việt suy nghĩ một chút,  quyết định giải quyết từ gốc rễ vấn đề, bèn mở miệng : “Đừng suy nghĩ nhiều như ,  việc   đầu  cuối, đây cũng là lý do  cố ý về nhà gọi em  cùng.”
“Cố ý về nhà gọi em?”
Nghe  câu  khiến   bất ngờ, Thẩm Triều Triều kinh ngạc chớp mắt. Sau khi suy nghĩ kỹ  thì cô hiểu , ánh mắt  Cố Kỳ Việt  chớp, cảm xúc ủ rũ  xua tan hết, miệng  kiềm chế  mà nhếch lên.
DTV
Cố Kỳ Việt nhướng mày,  đó đưa hai ngón tay lên, nắm cằm Thẩm Triều Triều đang đeo khẩu trang, xoay đầu cô sang chỗ khác.
Sau đó  mới : “Nhìn   gì? Đừng suy nghĩ lung tung,  chỉ là   trách nhiệm thôi.”
Thẩm Triều Triều giống như một chú cún con dễ dỗ dành, chỉ cần  chút chuyện là  thể cảm động đến mức nước mắt lưng tròng khiến Cố Kỳ Việt  lo lắng,      đây?
Trên đời    nhiều kẻ .
Cố Kỳ Việt  mới buông tay khỏi cằm Thẩm Triều Triều thì một giây  tài xế xe buýt phanh gấp, xe đột ngột rung lắc khiến cho những    vững ngã nhào xuống đất, kéo theo những  bên cạnh cũng ngã theo.
Cố Kỳ Việt thường ngày vẫn luôn rèn luyện nên vẫn   vững, nhưng do tác động của việc phanh xe gấp, Thẩm Triều Triều đang   ôm một nửa lập tức nhào  lòng .
Khác với  đó chỉ là dựa ,   là tiếp xúc da thịt thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-130.html.]
Cô ngã  lồng n.g.ự.c rắn chắc của Cố Kỳ Việt khiến cô  khó thở, chỉ  thể đưa tay chống lên bụng , cố gắng ngẩng đầu lên.
“Đừng cử động lung tung.”
Bị chạm  chỗ nhạy cảm  vành tai Cố Kỳ Việt nóng lên,  khi xe dừng hẳn,  vươn một tay  cho Thẩm Triều Triều nắm lấy. Dù  cũng  hơn là để cô túm lấy eo .
Lúc Cố Kỳ Việt đang định cảnh cáo Thẩm Triều Triều     như  nữa thì tài xế xe buýt mở cửa sổ chửi: “Mẹ kiếp, đột ngột lao ,  tông c.h.ế.t cũng đáng đời, thằng ranh con...”
Đợi đến khi tài xế mắng chửi xong, xe buýt mới tiếp tục chạy.
Cũng may  đó  còn chuyện gì xảy . Đến khi xuống xe, Cố Kỳ Việt hoạt động cánh tay mấy cái, cảm thấy  sắp  ám mùi,    chắc chắn  bao giờ  xe chen chúc như  nữa.
Thà  xe bò còn hơn!
“Hay là chúng  đến khách sạn nghỉ ngơi một lát?”
Bởi vì  cách quá xa, hai   báo với gia đình ngày mai sẽ trở về, tối nay sẽ ở  khách sạn.
Nghe , Thẩm Triều Triều lắc đầu.
Cô  cần nghỉ ngơi!
Thấy  Cố Kỳ Việt cũng  khuyên nữa, dẫn Thẩm Triều Triều đến ngõ Lưu Khẩu tìm Lý Thúy Hồng.
Bước  trong sân nhà Lý Thúy Hồng thuê, bên trong   ít ,  thấy hai  xa lạ đột nhiên xuất hiện,  kinh ngạc  dáng  cao lớn của Cố Kỳ Việt, nhịn   khen ngợi.
“Ôi chao,  trai nhà ai mà cao to  trai thế ? Nhìn  hình chắc chắn là   việc giỏi giang!”
“ là  trai,  trai,   vợ ? Muốn xem mắt ? Con gái nhà dì  đứa nào cũng xinh , m.ô.n.g to, đẻ giỏi.”