Vinh quang như thế khiến Cố Hằng hiện giờ bước  mà sống lưng cũng thẳng tắp, tuy biểu cảm  mặt ông vẫn nghiêm túc như cũ nhưng trong lòng  cực kỳ kiêu ngạo!
Con trai ông bắt  bọn buôn , còn tiêu diệt cả một băng đảng!
Nên tổ chức đại hội khen thưởng..
Một  cũng  đủ nhiều để mở mấy đại hội  gương!
Chỉ là so với  ít  vui mừng khi  tin đại hội khen thưởng  tổ chức, gương mặt của Cố Kỳ Việt   chút  đổi, thậm chí  còn đang suy nghĩ xem  thể tạm thời rời khỏi thành phố Giang Lâm trong  thời gian  ?
Một tên ác bá   e ngại như     tham gia đại hội khen thưởng???
Dù   vẫn cảm thấy lãnh đạo thành phố Giang Lâm  lừa đá  đầu .
Vừa nghĩ tới việc   ở  sân khấu một cách vô cảm, phát biểu dựa theo bản thảo, một đám  hoặc  hoặc   sân khấu vẻ mặt kích động vỗ tay, Cố Kỳ Việt nhất thời  dọa đến nỗi  thể run rẩy.
Không !
Anh  !
Anh mới       như xem khỉ.
Đang lúc Cố Kỳ Việt yên lặng suy nghĩ những điều , Thẩm Triều Triều  bên cạnh  đột nhiên giơ tay kéo vạt áo , đến khi Cố Kỳ Việt  đầu   thì lập tức đối diện với cặp mắt lóe sáng  của Thẩm Triều Triều.
Dáng vẻ của Thẩm Triều Triều quá mức xinh , mà thứ thu hút sự chú ý nhất  gương mặt của cô chính là cặp mắt hạnh như   , vô cùng linh động.
Lúc  cô lấp lánh  , nhỏ giọng : “Cố Kỳ Việt,  thật lợi hại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-113.html.]
Khi  những  khác khen là lợi hại, trong lòng Cố Kỳ Việt bình tĩnh  gợn sóng, cũng  cảm thấy   gì  để khen, bắt  bọn buôn  chỉ là bởi vì đối phương chủ động tấn công chứ    cố ý  bắt.
 khi Thẩm Triều Triều khen ngợi   khiến tâm trạng của Cố Kỳ Việt trở nên vui vẻ, nghĩ rằng  phụ nữ  thật  cách khen  khác.
Cô    phương diện ngôn ngữ, mà là   bộ vẻ mặt và động tác của Thẩm Triều Triều đều mang theo sự sùng bái thật lòng khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy  thật sự    một chuyện siêu cấp lợi hại.
DTV
Ngay cả việc tham gia đại hội khen thưởng cũng khiến   còn cảm thấy mâu thuẫn như lúc đầu.
Khụ khụ, công lao bắt giữ bọn buôn , cho dù  khen ngợi cũng là  xứng đáng...
Khóe miệng Cố Kỳ Việt khẽ nhếch lên, mặt mày mang theo vẻ đắc ý, đôi mắt đen láy.
Anh  định mở miệng  gì đó nhưng lý trí  ùa về khiến khóe miệng đang cong lên của Cố Kỳ Việt cứng ngắc,  nghĩ  tại      cảm thấy tham gia đại hội khen thưởng cũng chẳng  cả?
Ở  mặt Thẩm Triều Triều,  cứ luôn dễ dàng buông lỏng phòng , thế là Cố Kỳ Việt mất tự nhiên  đầu  về phía , cứng rắn : “Em cũng  một phần công lao khi bắt băng đảng bọn buôn , em cũng  thể tham gia đại hội khen thưởng.”
Chỉ một câu  khiến Thẩm Triều Triều yên lặng, cô rụt cổ .
Giống như một con ốc sên thò râu  khỏi vỏ, gặp gió thổi cỏ lay  trốn .
“Tiểu Việt, con nên sớm chuẩn  bản thảo phát biểu .” Đang lúc hai  lâm  yên lặng thì Cố Hằng hưng phấn mở miệng,  đó  cảnh cáo một phen: “Trường hợp nghiêm túc, con đừng  mấy thứ lộn xộn, đến lúc đó  mất mặt  chỉ  con mà còn   .”
Biết Cố Kỳ Việt mất hứng là sẽ cáu kỉnh nên Cố Hằng  , Cố Kỳ Việt  kiên nhẫn gật đầu.
Nếu    tham gia, cái nhà  chắc sẽ  xốc lên.
Phải bàn bạc kỹ hơn!