Có lẽ bọn họ  tác hợp một cặp vợ chồng bất hòa.
Kết quả...
Sự thật chứng minh là bà  suy nghĩ nhiều.
Nhìn xem hai   chung đụng   bao!
Thằng nhóc thối  quen giả vờ giả vịt, nếu như     bắt gặp thì chỉ sợ bọn họ vẫn sẽ    gì... Không , lát nữa   với  chồng, vạch trần bộ mặt thật của nó!
Đón nhận ánh mắt kỳ quái mà    qua, Cố Kỳ Việt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định mở miệng : “Hai  đừng hiểu lầm, là Thẩm Triều Triều ngã sấp xuống nên con đỡ cô  dậy mà thôi, tất cả đều là trùng hợp.”
Chỉ là   tại  lời    tràn ngập mùi vị giấu đầu lòi đuôi.
Lúc  Thẩm Triều Triều đỏ mặt  ở phía  Cố Kỳ Việt, cô hồi hộp giơ tay nắm lấy góc áo Cố Kỳ Việt,  ngờ   trưởng bối  thấy cảnh hai  gần gũi khiến cô  chút thẹn thùng     .
Mặc dù lúc cô chủ động ôm Cố Kỳ Việt, cô  cảm thấy  gì  hổ.
Cô chỉ đang bày tỏ thiện cảm với chồng  mà thôi.
Lâu ngày  bước  khỏi nhà khiến Thẩm Triều Triều  nhạy tin, hơn nữa  cô là Bạch Vân từng học qua trường học nữ sinh nên chỉ tiếp xúc  là tư tưởng mới, cách dạy dỗ con cái cũng chịu ảnh hưởng , khuyến khích Thẩm Triều Triều triều    dũng cảm đối xử với   thích hơn.
Chỉ cần  vi phạm đến luân lý và đạo đức cùng với việc đối tượng yêu thích là một  , thì  dũng cảm bày tỏ.
Đừng để bản   hối tiếc.
DTV
Tất nhiên, nếu  thích cách .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-112.html.]
 khi  lựa chọn, tất cả đều  lấy cảm nhận của   chủ.
Đừng để bản   vui.
Vì thế  sự giáo dục khuyến khích của Bạch Vân, Thẩm Triều Triều bé nhỏ trồng xuống một hạt giống trong lòng,  khi nảy mầm thì cố gắng trưởng thành, cho đến bây giờ  bắt đầu trưởng thành, sắp kết trái.
Không  trái  hương vị là ngọt? Hay là cay đắng?
Còn  chờ!
Cố Kỳ Việt  phía  Thẩm Triều  một câu xong bèn câm miệng ,   thích hợp trong việc bịa  lý do, Cố Kỳ Việt  ba    gượng gạo  sang chuyện khác: “  hôm nay hai   về sớm như ? Có việc ?”
Cố Kỳ Việt   thứ đều là trùng hợp khiến Cố Hằng hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến mục đích hôm nay trở về sớm, ông cũng  tiếp tục bám lấy chuyện   buông nữa mà là tỏ vẻ  nhà   .
Bên ngoài Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều,  chừng sẽ  ai đó  .
Tuy Cố Hằng thừa nước đục thả câu nhưng  vẻ vui mừng hiện lên  mặt mày của ông là    thể là chuyện , nếu  thì khuôn mặt  sớm dài ...
Quả nhiên  khi    xuống sô pha trong phòng khách, giọng của Cố Hằng lập tức vang dội: “Là như vầy,  thời gian  Cố Kỳ Việt bắt  bọn buôn , giúp đỡ công an phá  một vụ án lớn! Nghe  chính quyền thành phố Giang Lâm đang  ý định tổ chức đại hội khen thưởng!”
Cố Hằng vẫn luôn thu dọn sạp hàng hỗn luạn cho đứa con trai  thể khiến ông bớt lo của , chịu  ít áp lực, ngay cả  trong xưởng cũng lén lút nghị luận.
Bọn họ  rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nhưng  con trai của quản đốc  như bùn nhão  trét nổi tường chứ!
Cố Hằng  xong chỉ  thể buồn bực, bởi vì ông  thể nào phản bác.
Kết quả  ngờ đứa con trai khiến ông đau đầu  nhanh chóng trở thành một  trai     khen ngợi, thậm chí chính quyền còn tổ chức đại hội khen thưởng cho .