Chờ đám nhóc con biểu đạt niềm yêu thích xong chắc là sẽ , chỉ là tại  cửa nhà vẫn  mở?
Đang lúc Cố Kỳ Việt buồn bực  về phía cửa nhà  thì đột nhiên phát hiện nó  hé  một khe hở chẳng  từ lúc nào.
Ngay  đó, một đôi mắt hạnh xinh  len lén  qua,  thấy các thiếu niên sùng bái  khiến trong mắt cô hiện lên chút ý .
Mặt mày cô cong cong mang theo sung sướng,  khi phát hiện   Cố Kỳ Việt bắt quả tang  lén, cô cũng  hề thấy sợ hãi.
So với lúc , lá gan của cô  lớn hơn nhiều ...
Thấy , Cố Kỳ Việt mím môi, tuy mặt vẫn   đổi nhưng đỉnh đầu  cứ như đang bốc khói, nóng đến mức  cũng bắt đầu đỏ mặt,   hổ cứng đờ  thể bất động, hận  thể biến mất tại chỗ.
Sao  là Thẩm Triều Triều mở cửa!!!
DTV
Đang lúc Cố Kỳ Việt suy nghĩ xem  nên xoay  bỏ chạy   thì chỉ thấy khe hở cửa viện dần dần lớn lên,  đó thấy Thẩm Triều Triều cẩn thận thò đầu , dường như  lén   còn thỏa mãn nữa nên cô   thấy tận mắt.
Cố Kỳ Việt híp mắt , ngay  đó,  bước nhanh lên phía , giơ tay lên đẩy cô trở về.
Sau khi đóng cửa viện  một  nữa,  xoay   các thiếu niên vẫn vây quanh  chịu giải tán, đổi cách khác: “Anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ đến lời  của mấy đứa, bây giờ tất cả về nhà chờ hết !”
“Vâng ạ!”
“Anh Kỳ Việt, em siêu thích !”
“Bọn em về nhà nhé,  nhất định  suy nghĩ thật kỹ, tiền kem của em  dựa   Kỳ Việt hết đấy.”
Các thiếu niên  đùa giải tán, Cố Kỳ Việt yên lặng thở phào nhẹ nhõm,  đó  đầu  cửa viện đóng chặt, chỉ cảm thấy đầu   bắt đầu đau.
Thẩm Triều Triều nhát gan nhưng  giống như thỏ  ngang trong ổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-108.html.]
Không chú ý sẽ  cô đạp một cước,  tìm cô tính sổ thì   nỡ xuống tay, ngược  còn khuyến khích cô lớn gan hơn.
Nhất là khi đối xử với , cô vô cùng lớn mật, thật sự là...
Cố Kỳ Việt   nên đối xử với Thẩm Triều Triều như thế nào,  nghĩ đến những điều tra gần đây,   khỏi nhíu mày,  giải quyết Vương Kiến Thiết của xưởng máy móc  dễ dàng, cần nhiều thời gian hơn.
Trong lúc Cố Kỳ Việt phiền não, cửa viện  mở  từ bên trong.
Lần  Thẩm Triều Triều trực tiếp   ngoài, bên ngoài chỉ còn  một  Cố Kỳ Việt, vì cô  cần lo lắng  tiếp xúc với  xa lạ khác nên lá gan cũng lớn hơn  ít.
Vừa mới  thấy các thiếu niên nhiệt tình  lời sùng bái khiến tâm trạng   đó của Thẩm Triều Triều vơi  nhiều.
Lúc , cô chớp đôi mắt lóe sáng,  Cố Kỳ Việt : “Anh Kỳ Việt,  thật lợi...”
Đáng tiếc, Thẩm Triều Triều học theo các thiếu niên   hết câu thì   Cố Kỳ Việt mặt đỏ tới mang tai ngăn ,  trực tiếp giơ tay che miệng cô ngăn cản lời  tiếp theo.
Anh  hổ tức giận đến mức giậm chân hung tợn : “Câm miệng!”
 mặt  tạm thời  giấu  vẻ đỏ bừng vì  hổ, thoạt  còn  chút đáng thương.
Thẩm Triều Triều ngoan ngoãn gật đầu, lông mi dài khẽ run,  thở phả  ấm nóng khiến lòng bàn tay của Cố Kỳ Việt ngứa ngáy, tay  của  lặng lẽ vươn   lưng  ngừng nắm chặt   buông .
Tim  cũng đập nhanh hơn.
“Không  học theo bọn nó  chuyện!”
“Ừm.”
Sau khi  Thẩm Triều Triều hứa hẹn, lúc  Cố Kỳ Việt mới dám buông tay .