Rõ ràng  là ác bá   e ngại nhưng hiện giờ  cảm thấy  như    đùa giỡn.
Đang lúc Cố Kỳ Việt sắp thẹn quá hóa giận thì  kịp đợi đến lúc   chuyện với Thẩm Triều Triều, cảnh sát Chu   mời mà tới, nở nụ  xán lạn, trực tiếp giơ tay vỗ vai Cố Kỳ Việt.
Đồng thời   tán thưởng: “   ngay thằng nhóc   tầm thường mà, quả nhiên là  đoán đúng! Mấy ngày nay luôn   đến báo án,  trong nhà    mất tích.”
Cảnh sát Chu thật sự  vui vẻ, nếu như  nhờ  Cố Kỳ Việt bắt   thì sẽ   bao nhiêu gia đình vì mất   mà lâm  đau khổ chứ!
Tuy hiện giờ vẫn  điều tra sâu,  thể xác định  nghi phạm chính là mấy  , nhưng nhân chứng xác nhận  là tám chín phần mười.
Mà bả vai của Cố Kỳ Việt  vỗ đau nhức,  nhannh chóng cầm lấy bàn tay kích động của cảnh sát Chu: “Dừng dừng dừng lão Chu, chú  kỹ  xem,  chính là   thương!”
Để đưa những  như lão Hùng đến đồn công an, vết thương ở cánh tay Cố Kỳ Việt kéo dài đến tận bây giờ.
Cũng vì  là    thể nhịn đau, nếu đổi thành  khác thì  sớm đau đến độ lăn lộn  mặt đất.
“Bị thương nghiêm trọng ? Còn  mau đến bệnh viện!”
Sau khi cơn hưng phấn lui , cảnh sát Chu  thấy sắc mặt Cố Kỳ Việt quả thật  còn hồng hào như   nữa, khuôn mặt hôm nay tái nhợt, còn  băng vải buộc quanh cánh tay cũng nhiễm màu m.á.u khiến nét mặt   lập tức nghiêm túc.
Nghe thấy sự quan tâm của cảnh sát Chu, Cố Kỳ Việt nhịn xuống xúc động  trợn trắng mắt,   trực tiếp xoay  rời  mà   lời   chuẩn   lâu: “Lão Chu,  chỉ cho chú một con đường, cho dù bọn họ mạnh miệng  cạy   thì chú cũng  thể lựa chọn biện pháp khác.”
Trong lúc Cố Kỳ Việt  chuyện, một tia sáng lóe lên trong mắt .
Anh   là  sẽ im ỉm chịu thiệt thòi.
Cho nên...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-100.html.]
“Nguyên nhân những   ngăn cản  là vì Lưu Tư Viễn  dùng tiền thuê bọn họ đến đánh , các chú  thể thẩm vấn Lưu Tư Viễn để xem xem  cạy  miệng   , dựa  đó thu  nhiều thông tin hơn.”
Vốn dĩ Cố Kỳ Việt còn  kiếm cớ để  nghiêm trọng hơn một chút, kết quả  ngờ những    là bọn buôn .
Lần , thằng cháu trai Lưu Tư Viễn trốn  thoát , tội cấu kết với bọn buôn  còn nặng hơn!
“Được, cảm ơn   cung cấp manh mối, chúng  sẽ tiến hành điều tra, bây giờ mau chóng  chữa trị vết thương !”
Cảnh sát Chu gật đầu với Cố Kỳ Việt, lập tức thúc giục  đến bệnh viện chữa trị, nếu   thành công phá  vụ án băng nhóm buôn  thì Cố Kỳ Việt tự tay bắt bọn buôn  nhất định sẽ  khen ngợi!
Lần   sẽ từ ác bá biến thành thanh niên ưu tú.
Không để ý đến cảnh sát Chu đang suy nghĩ gì, Cố Kỳ Việt   hết những gì  , đương nhiên   ý định tiếp tục ở , nơi  ồn ào, còn  bằng về nhà cho yên tĩnh!
Mà khi   chuyện với cảnh sát Chu, Thẩm Triều Triều vội vã lui về phía  vài bước.
Mặt cô  chút đỏ, cúi đầu xuống, bởi vì là vợ chồng hợp pháp nên khi ở  mặt Cố Kỳ Việt, lá gan của Thẩm Triều Triều mới đôi khi lớn hơn chút.
  những  khác ở đây, cô  trở nên sợ sệt.
DTV
Vất vả lắm mới đợi  đến lúc  thể rời , Thẩm Triều Triều  giơ tay nắm lấy góc áo của Cố Kỳ Việt, dáng vẻ ngoan ngoãn nhắm mắt theo đuôi khiến cảnh sát Chu ở bên cạnh  thấy, nhất thời  khỏi nở một nụ  hòa ái hiền lành.
Nhìn  dáng vẻ  thành thói quen của Cố Kỳ Việt, trong lòng cảnh sát Chu cũng  thể  chậc chậc vài tiếng.
Người  kết hôn  khác!
Hy vọng   hai  họ  thể càng ngày càng  hơn... Đương nhiên, nếu Cố Kỳ Việt  thể giảm bớt   đến đồn công an “ khách”,  thì càng !