Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:31:57
Lượt xem: 106

Năm đó, vợ ông ấy không muốn giao đứa bé cho em gái ông ấy nuôi, vì ông ấy không nỡ nhìn em gái khóc và biết bà ta rất cần một đứa bé nên ông ấy đã thuyết phục vợ, nói rằng giữ nó bên người cũng có nhiều lo lắng tiềm ẩn, nếu ba của đứa bé biết được sự tồn tại của nó, muốn mang nó đi thì họ cũng không có quyền giữ lại.

Vợ ông ấy vô cùng căm ghét ba của đứa trẻ, cuối cùng cũng đồng ý và giao đứa trẻ cho em gái của chồng.

Thật ra, ông ấy cũng biết tình cảm của vợ dành cho đứa nhỏ này có phần phức tạp.

Chỉ là ông ấy không bao giờ ngờ được gia đình của em gái mình lại đối xử như thế với đứa trẻ suốt bao năm qua.

Ông ấy thở dài thườn thượt và quay mặt đi, nếu biết rõ cơn giận này đã không để vợ mình ra ngoài, sợ bà ấy giận đến mức sinh bệnh.

Nhan Quế Phân bị nước trà đánh thức, bà ta nhanh chóng nhìn quanh một lượt rồi cắn răng nhìn chị dâu Triệu Lan Trân, cái nhìn như muốn xé toạc bà ấy ra, chồng bà ta đứng một bên nghiến răng, mặt đỏ tía tai và cả anh trai của bà ta, Nhan Đông Hà, người đã từng vô cùng yêu thương, quan tâm bà ta nhưng bây giờ lại im lặng, khuôn mặt ủ rũ, cũng không muốn nhìn bà ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Miệng bà ta run rẩy, chợt nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Bà ta đột nhiên đưa tay ra túm lấy Triệu Lan Trân, khóc lóc nói: "Chị dâu, chẳng phải chị đã hứa với em sẽ không bao giờ nói ra chuyện này sao? Chị nói như vậy thì bảo em giải quyết thế nào? Bảo em phải làm sao đây?"

Rồi bà ta lại quay sang Nhan Đông Hà: "Anh cả, sao có thể như vậy, sau này em phải sống thế nào đây?"

"Sống c.h.ế.t của cô quan trọng nhưng lại coi tính mạng của người khác như cỏ rác?"

Triệu Lan Trân đột ngột đẩy bà ta ra và mắng: "Tại sao cô vẫn còn mặt mũi để nói những điều này với chúng tôi? Sao da mặt cô có thể dày đến vậy, sao lòng dạ của cô có thể đen tối đến vậy?"

Sau khi mắng xong, bà ấy quay sang Thẩm Vinh Tổ, lạnh lùng nói: "Anh đang chất vấn tôi sao? Chất vấn tôi đã để anh nuôi con cho người khác à? Ha, đứa trẻ được nuôi dưỡng trong nhà chúng tôi đến mấy tuổi mới đưa đến nhà các người. Gia đình các người có bao nhiêu cái miệng? Vì đứa trẻ này, từng ấy năm qua chúng tôi đã gửi cho các người bao nhiêu lương thực, thực phẩm, đừng nói là một đứa trẻ, cho dù là mấy đứa con của các người cũng có thể nuôi sống. Nhưng các người đã nuôi dưỡng nó thế nào? Cho nó ăn đồ thừa, bắt nó mặc quần áo cũ, biến nó thành người hầu để sai khiến? Mỗi năm tôi đã gửi cho gia đình các người bao nhiêu vải vóc, bao nhiêu quần áo?"

Nói xong, bà ấy quay đầu về phía Thẩm Mỹ Nguyệt, nhìn chằm chằm vào quần áo trên người cô ta, sau đó bà ấy vươn tay ra kéo cô ta, một tay kéo áo khoác ngoài và xé nát các nút áo của cô ta, mắng: "Không biết xấu hổ, tôi gửi quần áo này cho cô sao? Những thứ này trên giấy trắng mực đen tôi đã viết là để cho Hoan Hoan. Sao cô có thể yên tâm dùng nó một cách thoải mái như vậy? Những năm qua, tất cả đồ tôi gửi đi đều được mặc trên người con gái cô sao? Cô còn mặt mũi để nói điều đó với tôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-96.html.]

Thẩm Mỹ Nguyệt sững sờ, mặt đỏ bừng, vừa trốn vừa khóc: "Mợ, mợ."

Sau đó lại hét lên: "Cậu, cái này không phải cậu đưa cho cháu sao? Cậu!"

"Lan Trân!"

Nhan Đông Hà thấy vợ mình kéo cháu gái bèn vội vàng gọi bà ấy để ngăn cản.

Nhan Quế Phân trở nên lo lắng khi thấy Triệu Lan Trân lôi kéo con gái mình, bà ta thoáng nóng nảy tiến tới kéo Triệu Lan Trân ra, nói: "Chị dâu, chị làm gì vậy? Có chuyện gì chị cứ tới tìm em, sao chị lại làm vậy với con em?"

Sau đó lại quay sang Nhan Đông Hà khóc lóc nói: "Anh cả, anh cả, có sai cái gì thì đều là lỗi của em, chuyện này không liên quan đến con gái em. Anh cả, chị dâu không thể đối xử với Mỹ Nguyệt như vậy được. Anh cả, Mỹ Nguyệt là m.á.u mủ của em mà, nó chẳng lẽ không phải cháu gái của anh sao? Mọi người gửi đồ đến tại sao Mỹ Nguyệt lại không thể dùng?"

Mọi người:...

Triệu Lan Trân nghe những lời này xong càng giận dữ hơn.

Nhan Đông Hà cũng ngứa mắt em gái mình và rất tức giận, nhưng đó là em gái và cháu gái của ông ấy, làm loạn thành như thế quả thực không thể tin được, chỉ có thể vươn tay ra ôm Triệu Lan Trân, khuyên nhủ: "Lan Trân, có gì từ từ nói, những chuyện này không liên quan đến bọn trẻ."

Mồm năm miệng mười nói vào, thật sự đã diễn ra một vở tuồng.

Mọi người đứng xem đều c.h.ế.t lặng.

Nhan Hoan sắc mặt yếu ớt đứng bên cạnh quan sát từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.

Cô thấy hai mẹ con Nhan Quế Phân và Thẩm Mỹ Nguyệt đang chật vật, bỗng cười khẽ một tiếng, nói: "Thì ra là như vậy, thì ra trong nhiều năm nay những thứ tốt mà cậu mợ gửi chỉ có thể để cho một mình Thẩm Mỹ Nguyệt hưởng hết, không ai được phép chạm vào. Quần áo, khăn quàng, áo khoác, bông tuyết, sách vở, bút, giày, ... tôi đụng vào một chút đã muốn đánh gãy tay tôi, quát mắng tôi, không phải cô khoe khoang, mà là do cậu mợ yêu thương cô, chỉ gửi nó cho cô."

Loading...