Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 534

Cập nhật lúc: 2025-03-15 20:44:11
Lượt xem: 44

Nhan Hoan hừ lạnh một tiếng, nói: "Muốn đánh tôi à? Vẫn là muốn đánh cô út? Tỉnh lại đi, liền là chút đức hạnh kia của bà, còn ở trước mặt tôi nâng ra dáng vẻ của cô cả, trước mặt cô út lại ra vẻ chị cả, bà yên tâm đi, một ngày nào đó, kẻ hại ba tôi, một người tôi cũng không buông tha, không cần bà ở chỗ nào làm ra bộ dáng giả mù sa mưa!"

Nói xong cô liền quay đầu cùng Triệu Lan Huyên nói: "Cô út, chúng ta về phòng đi. Cháu nói chính là thật sự, một ngày nào đó, cháu sẽ báo thù cho ba của cháu, nhưng những chuyện này không có quan hệ gì với cô út và dượng út, hai người không có làm chuyện gì sai, càng không có làm chuyện gì có lỗi với với ba của cháu, chúng ta đều phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, mới không làm thất vọng người đã mất, người yêu thương chúng ta."

Tuy rằng trong lòng Triệu Lan Huyên đã có chủ ý, không hề bị ảnh hưởng bởi Triệu Lan Trân.

Nhưng trước sau bà lại có cảm tình rất sâu với Triệu Lan Trân, cho nên ngày từ đầu nhìn Nhan Hoan vạch mặt Triệu Lan Trân đến chật vật không chịu nổi như vậy trong lòng cũng không ngừng co rút đau đớn, nhưng chính lúc này khi Triệu Lan Trân muốn nhào tới đánh Nhan Hoan, kết quả là bị Nhan Hoan dùng một chân đem Triệu Lan Trân đá ngã, lại cùng bà ấy nói ra những lời này, làm cho bà ấy không thể lại quan tâm đến Triệu Lan Trân, chỉ là nước mắt rơi như mưa.

Bà ấy đương nhiên đối với Triệu Lan Trân còn có tình cảm rất sâu nặng.

Nhưng bà ấy cũng không phải là một người không phân rõ thị phi.

Một đứa bé như Nhan Hoan đều có thể thông suốt, dũng cảm như vậy, bà ấy còn có tư cách gì sa vào bên trong những tình cảm và cảm xúc mềm yếu, kết thân với kẻ thù, làm những việc tổn thương người thương mình?

Người ta nói làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, chính là vì Nhan Hoan, vì đứa bé còn trong bụng, bà ấy cũng không có tư cách mềm yếu.

Bà ấy "Ừm" một tiếng, lau lau nước mắt, liền kéo tay của Nhan Hoan, nói: "Tốt, chúng ta trở về phòng."

Hai người đi ngang qua Triệu Lan Trân còn té ngã trên mặt đất, Triệu Lan Huyên lại không thèm liếc mắt một cái, chẳng sợ Triệu Lan Trân thật tức giận, quát to bà ấy một tiếng, bà ấy cũng không có quay đầu lại lần nữa, càng không có chút chần chờ nào mà dẫn đi Nhan Hoan vào trong nhà.

Từ lúc Triệu Lan Trân muốn xông lên đi đánh Nhan Hoan thì mẹ của đoàn trưởng Từ đã đứng lên, lúc này trên mặt của bà ấy tràn đầy tàn khốc, hướng về phía Triệu Lan Trân còn nằm trên mặt đất liền nói: "Đồng chí Triệu, nơi này của chúng tôi không chào đón cô, vẫn là mời cô trở về đi! Mời cô về sau lại không cần bước vào cửa nhà chúng tôi nửa bước!"

Triệu Lan Trân nắm lấy lòng bàn tay tay, thật chặt mà siết lại.

Chỉ cảm thấy da mặt như là đang nướng trên lửa.

Nhan Đông Hà đỡ lấy bà ấy, đồng thời ông ấy cũng cảm thấy tự trách lại hổ thẹn cùng khó xử, hôm nay vợ của ông ấy phải chịu những chỉ trích này, chủ yếu vẫn là do em trai của ông ấy hại c.h.ế.t chú em.

Trong lòng ông ấy thở dài, đỡ bà ấy, nói: "Lan Trân, chúng ta trở về đi, chỉ cần cô út có thể sống tốt, là được."

Lúc này cánh cửa "thình thịch" một tiếng lại bị đẩy ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người tiến vào là một vị quân nhân mặc bộ quân phục thẳng thớm, ông ấy từ trên cao nhìn xuống Triệu Lan Trân còn đang nằm trên mặt đất cùng với Nhan Đông Hà, trầm mặc một lúc lâu, mãi cho đến khi Triệu Lan Trân ngẩng đầu nhìn về phía ông ấy, mới gằn từng chữ: "Tôi đã từng cầu xin qua cô, cầu xin cô làm cho tôi và Huyên Huyên được kết hôn, làm cho tôi mang cô ấy đi, tuy cô không cho nhưng lúc đó tôi vẫn luôn kính trọng cô, bởi vì cô là chị cả của cô ấy, nhưng cô lại đối xử với cô ấy như vậy, cô xứng đáng với cái danh chị cả của mình sao, nửa đời sau của cô ấy sẽ do tôi phụ trách, tôi, sẽ làm một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, sẽ làm tất cả những việc tôi có thể, không thẹn với lương tâm của mình, sẽ không thẹn với cô ấy, cũng sẽ không thẹn với bất kỳ ai, còn kẻ làm sai nhất định sẽ phải chịu trừng phạt, mặc kệ là ai đi chăng nữa."

Đời trước ông ấy vẫn luôn áy náy mà sống nửa đời, một kiếp này, ông ấy tuyệt đối sẽ không cô phụ bà ấy, tuyệt đối sẽ không làm cảm xúc áy náy vô dụng kia dây dưa cả nửa cuộc đời mình nữa.

Ông ấy nói xong liền sải bước đi về hướng về phía căn phòng có Triệu Lan Huyên và Nhan Hoan.

Canh cửa bị đẩy ra, Triệu Lan Huyên nhìn đến thân ảnh cao lớn trước mắt, nước mắt lúc ban đầu thật vất vả mới ngừng được lại nháy mắt che kín đôi mắt.

Một mảnh mơ hồ.

Kiều Chấn Dự nhìn người trong lòng ở trước mắt đã có vài thập niên không thấy được, thực tế là đã cách cả một kiếp người, là vợ của ông ấy, là người ông ấy yêu, tim ông ấy đau như cắt, đôi mắt cũng đỏ bừng, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: "Thực xin lỗi, anh tới quá muộn."

Triệu Lan Huyên lắc đầu, lại lắc đầu, nước mắt chảy xuống, chảy đến khóe miệng, một mảnh chua xót.

Bà ấy nói: "Không có, là em có lỗi với anh, thực xin lỗi con gái của chúng ta vì đã xuýt chút nữa hủy hoại bản thân em, còn hủy hoại cuộc đời của nó, mặc kệ chuyện gì xảy ra, em đều không nên tiêu cực trốn tránh, mà phải dũng cảm đứng ra, dù cho em không tin anh, có hận anh đến đâu, muốn chia tay với anh, thì cũng nên trực tiếp cho anh một cái tát, mà không phải thê lương khổ sở mà viết cho anh một lá thư, càng không nên quyết định muốn sinh con ra, rồi lại giấu giếm sự tồn tại của nó với anh, rõ ràng đã biết nếu em c.h.ế.t rồi, mà anh lại không biết đến sự hiện diện của con bé, về sau con bé còn không biết muốn chịu đựng bao nhiêu đau khổ, việc này căn bản không phải là do một người có trách nhiệm làm được, càng không phải là thái độ và hành vi nên có của một người mẹ có trách nhiệm với con cái."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-534.html.]

Kiều Chấn Dự duỗi tay nắm lấy tay bà ấy, sau đó rốt cuộc ôm bà ấy vào lòng.

Một cái ôm cách cả một đời.

Ông ấy cúi đầu, cằm chống lên đầu tóc của bà ấy, đôi mắt cũng phút chốc mơ hồ.

Nhan Hoan nhìn bọn họ, trong giây lát đôi mắt cô cũng có chút chua xót.

Cô lặng lẽ xoay sang hướng khác, khẽ khàng không tiếng động mà rời khỏi phòng, sau đó còn thực săn sóc mà thế bọn họ đóng của phòng lại.

Mà bên ngoài, cũng đã không còn bóng dáng của Nhan Đông Hà.

Kiều Chấn Dự trở về, tiếp tục ở lại nhà họ Từ cũng không hay lắm.

Ông ấy có một người bạn có một căn nhà hai phòng vừa lúc ăn tết nên để trống, bọn họ có thể dọn đi qua trước.

Mẹ của đoàn trưởng Từ lại vẫn là khuyên Triệu Lan Huyên ở lại, làm cho Nhan Hoan dọn qua phòng của bà ấy ở, căn phòng mà Triệu Lan Huyên ở thì để cho hai người Triệu Lan Huyên và Kiều Chấn Dự ở, cũng nói: " Lan Huyên đều sắp sinh con, một người đàn ông như con làm sao biết cách chăm sóc cho con bé? Ăn cái gì uống cái gì, là do con nấu cho nó? Hay vẫn là làm Lan Huyên nấu cho con?"

Triệu Lan Huyên nhấp môi cười.

Kiều Chấn Dự ngẫm lại cũng đúng, ở chỗ này Lan Huyên là có thể nhận được chăm sóc càng tốt hơn, vì vậy liền ở lại, nhưng thật ra ông ấy ở lại nhà khách của đại viện.

Nhan Hoan xem Kiều Chấn Dự trở về, càng là buông xuống tảng đá lớn trong lòng.

Cô nói với Kiều Chấn Dự muốn đi một chỗ vùng núi hẻo lánh của Thành phố Ly Tây một chuyến lộ trình đại khái có hai ngày gọi là núi Cao Trại, nơi đó là nhà bà ngoại của Triệu Thành Tích, lúc này hẳn là Triệu Thành Tích còn ở đó, cô muốn đi xem, có lẽ là cái gì cũng không làm, chính là đi nhìn một chút là được.

Cô nói muốn mời đoàn trưởng Từ cùng đi với cô.

Nhưng Kiều Chấn Dự lại cảm thấy, từ lúc Nhan Hoan trở về, tất cả mọi việc cô làm đều là xoay quanh Triệu Lan Huyên, người làm cha như ông ấy, còn không có làm nhiều bằng con gái của mình, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này ông ấy giống như đều là nợ cô.

Cho nên ông ấy suy nghĩ một chút, liền thương lượng cùng Triệu Lan Huyên, nói với Nhan Hoan, ông ấy cùng đi với cô.

Nhan Hoan do dự, nói: "Vẫn là thôi đi, chuyện kia của cháu cũng không quan trọng gì, chính là đi nhìn một cái. À mà có khả năng một tuần sau cô út liền phải sinh, tuy rằng lúc này thân thể của cô út còn khỏe, không sinh mổ mà nói hẳn là năm sau sinh, con cảm thấy dượng vẫn là ở cạnh cô út thì hơn."

"Không cần,"

Kiều Chấn Dự nói: "Chỗ này là nhà của đoàn trưởng, có bộ đội bảo vệ, không ai có thể lại thương tổn em ấy, hơn nữa chúng ta đi nhanh về nhanh, hẳn là có thể trở về trước ngày cô ấy sinh sản."

Ngày đó, cũng chính là ngày mà đời trước Nhan Hoan được sinh ra, cũng là ngày mà Triệu Lan Huyên qua đời.

Nhan Hoan liếc mắt nhìn xem người ba tiện nghi này của mình, thấy ông ấy thực kiên trì, rốt cuộc vẫn là gật gật đầu.

Hai ngày sau.

Rừng lớn rậm rạp.

Nhan Hoan cùng Kiều Chấn Dự đi núi Cao Trại, lại bị người khác cho biết, Triệu Thành Tích không có ở nhà, đi phía sau núi săn thú, hai người lại đi sau núi, dọc theo dấu chân xiêu xiêu vẹo vẹo trên nền tuyết mà đi sâu vào ngọn núi đầy gió tuyết lạnh lẽo, đừng nói là tiếng người, sau núi an tĩnh đến một tiếng chim sẻ kêu đều không có, chỉ ngẫu nhiên có nhánh cây bị tuyết đè gãy, tiếng "rào rào" của bông tuyết rơi xuống mặt đất.

Loading...