Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-03-15 05:50:09
Lượt xem: 15

Anh ta đang bán vật liệu xây dựng, mặc dù lời nhiều nhưng kiếm được đơn hàng cũng không dễ dàng, nhiều lúc phải nói ngon nói ngọt, nhẫn nhịn khách hàng mới ký được hợp đồng tốt. Tập đoàn công trình Nam Phương vốn dĩ xuất thân từ quân đội, quản lý nghiêm ngặt. Hơn nữa, chủ tịch Triệu còn là người dầu muối không ăn, chỉ có thể chứng minh nguyên liệu thượng hạng, đảm bảo chất lượng từ đầu tới cuối mới có thể hợp tác. Nhưng không ngờ vợ anh ta lại làm ra chuyện như vậy. Nếu đối thủ cạnh tranh của anh ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối, đồn thổi bậy bạ. Như vậy, việc làm ăn sau này của anh ta chắc chắn gặp khó khăn.

Lúc này, cô Tiêu cũng hoảng theo, lắp bắp nói: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không, ngày mai, ngày mai, em tới nhà họ xin lỗi, có được không? Đúng, em sẽ tới nhà xin lỗi, sẽ dẫn Cải Khai đi cùng luôn."

Hai người nói chuyện đến mức quên mất con trai La Cải Khai của họ vẫn còn ngồi cạnh.

La Cải Khai vẫn luôn im lặng.

Sau khi nghe mẹ nói vậy, cậu ấy mới mở miệng: "Nếu không thì để con tới nhà họ để chơi và học cùng hai người họ... Con không cần tiền công."

Hơn nữa, nếu bị mắng cũng sẽ không mắng lại, bị đánh cũng sẽ không đánh lại.

Cô Tiêu và người đàn ông của cô ta: ...

Ngày hôm sau, cô Tiêu và người đàn ông của cô ta cùng dẫn con trai La Cải Khai tới nhà Nhan Hoan.

Tay La Cải Khai còn băng vải trắng, cậu ấy im lặng đi theo ba mẹ mình. Lúc dì Mai mở cửa thấy một đôi vợ chồng dẫn theo một đứa nhỏ sáu bảy tuổi tới, hơn nữa tay đứa nhỏ này còn băng vải trắng thì lập tức giật mình. Bà ấy nghĩ chắc hẳn hai đứa nhỏ nhà này lại gây chuyện nên người ta mới tìm tới tận cửa.

Bà ấy cảnh giác quan sát cả nhà ba người.

Vợ chồng nhà La Trí Trung tỏ ra hết sức nhún nhường, nói: "Chúng ta là phụ huynh của bạn học của Triệu Chi Lâm và Triệu Chi Dao, có chuyện tới tìm phụ huynh hai đứa nhỏ. Không biết phụ huynh của Chi Lâm và Chi Dao có nhà không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong, anh ta đưa hai túi đồ cầm trên tay cho dì Mai.

Ôi dào, mặt trời mọc hướng tây à? Bị đánh còn mang đồ tới tặng?

Dì Mai cảm thấy khó hiểu nhưng thấy thái độ của họ không tệ, hơn nữa còn là phụ huynh của bạn học Lâm Lâm và Dao Dao, còn khách sáo mang đồ tới tặng nên cũng không đuổi họ đi được. Có điều, bà ấy không tùy tiện nhận đồ của họ, vừa từ chối nhận quà vừa nói: "Ba mẹ của Lâm Lâm và Dao Dao đều đang ở nhà. Ba người đợi một lát, để tôi vào gọi họ."

Lâm Lâm và Dao Dao trong nhà đã sớm nghe thấy tiếng nên bước ra trước.

Dao Dao thấy La Cải Khai đột nhiên xuất hiện thì rất ngạc nhiên. Sau khi thấy tay La Cải Khai băng vải trắng, hơn nữa ba mẹ cậu ấy còn đi theo cậu ấy tới nhà thì cô bé càng hoảng sợ, hét lớn: "La Cải Khai, cậu yếu ớt tới vậy à? Tôi chỉ đẩy nhẹ cậu một cái mà cậu đã gãy tay rồi ư?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-507.html.]

Dì Mai: !!!

Thật sự là người bị đánh tìm tới tận nhà rồi.

Khuôn mặt đen của La Cải Khai căng ra đỏ rực.

Cậu ấy vừa nói bố mẹ cậu ấy bị bệnh, khăng khăng phải quấn anh ta bằng băng gạc lớn dễ thấy như vậy, còn không đủ ngốc sao?

Cậu ấy vội vàng xua tay, sau khi vẫy xong mới phát hiện đó là bàn tay bị bọc như bánh bao, vội vàng rụt lại, luống cuống chuyển sang tay kia tiếp tục vẫy, nói: "Không, không sao, chỉ trầy da, sẽ khỏi ngay thôi."

"Tốt rồi mà cậu còn quấn như thế này?"

Dao Dao nghi hoặc nhìn cậu ấy, sau đó giống như đột nhiên tỉnh ra, hét lớn một tiếng: "Không phải cố ý quấn thành như vậy để tống tiền chứ?!"

La Cải Khai: ...

Cậu ấy càng gấp gáp, cơ hồ lắp bắp nói: "Không, không, không phải, là, là, là tới đây để xin lỗi..."

Dao Dao lại nghi hoặc nhìn cậu ấy.

Xin lỗi, thật là kỳ quái, lần đầu tiên cô đánh người, bọn họ không đến tố cáo mà đến xin lỗi.

Lúc này, Nhan Hoan và Triệu Thành Tích cũng đã nghe được tiếng động truyền từ phòng khách riêng đến phía trước.

La Trí Trung vội vàng bước tới và nói: "Tổng giám đốc Triệu, tôi là La Trí Trung đến từ một công ty vật liệu xây dựng mới. Hai ngày trước, người yêu của tôi, cô ấy có mắt mà không thấy thái sơn, vậy mà lại chạy tới trước mặt người yêu ngài nói linh tinh... Ôi thật là mất mặt, xin tổng giám đốc Triệu và nhà thiết kế Nhan có thể nhìn vào việc bọn trẻ là bạn cùng lớp mà khoan dung, đừng chấp cô ấy."

Anh ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn cô Tiêu đang đi bên cạnh.

Cô Tiêu hôm nay vẫn đội nhưng quần áo trên người lại tinh tế hơn nhiều, đó là một chiếc váy in hoa màu nâu đơn giản.

Mặt cô cũng đỏ bừng, xấu hổ xin lỗi Triệu Thành Tích và Nhan Hoan, nói: "Đều là lỗi của tôi, chao ôi."

Bình thường cô ta cũng coi như miệng lưỡi lanh lợi, lúc này lại lộp bộp, cũng không nói được gì thêm.

Loading...