Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 473
Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:18:02
Lượt xem: 23
Nhan Hoan rất nhiệt tình chào hỏi họ, vui vẻ nói chuyện cùng họ, nghe họ nhiệt tình giới thiệu cuộc sống hàng ngày ở đây, về các công trình xung quanh, về các trường giáo gần đây ...
Nhưng, lũ trẻ trạc tuổi Lâm Lâm và Dao Dao lại không quá thích chơi với nhau. Nhu cầu chơi đùa với bạn cùng tuổi ở tuổi này không quá lớn, bước vào nhà, thứ lũ trẻ hứng thú nhất mãi mãi là đồ chơi. Lũ trẻ đi đến góc phòng khách, nơi thường ngày Lâm Lâm và Dao Dao chơi đồ chơi, chúng nhìn dãy tủ, lôi từng hộp từng hộp đồ chơi ra, sau đó nhìn một cái, vứt một cái, đồ chơi bị vứt xuống đất nhanh chóng lộn xộn không nhìn nổi...
Lâm Lâm và Dao Dao nghịch ngợm cũng hay tự mình bày bừa, trẻ còn mà. Nhưng Triệu Thành Tích xuất thân là quân nhân, anh có huyến luyện hai đứa nhóc trong phương diện này, biết chơi đồ chơi, chơi xong thì phải biết cất về chỗ cũ, rồi mới chơi cái khác. Đôi khi hai đứa nhóc cũng không làm được, nhưng tuyệt đối sẽ không có hành động lấy một món lại vứt một món, vứt đầy đồ chơi dưới đất ngay cả chỗ để chân cũng không có... Hơn nữa, trẻ con mà, nhìn thấy thích thì sẽ cướp, cho dù là đồ chơi trong tay Lâm Lâm và Dao Dao cũng sẽ giành, điều này quả thực là đối nghịch với Lâm Lâm và Dao Dao, hai đứa nhóc lập tức không nhường nữa.
Hai nhóc đã được dạy, không thể đánh các bạn, nhưng người khác muốn cướp đồ chơi trong tay hai nhóc, vậy thì hoàn toàn không được, cho nên, nếu bạn nhỏ khác giành đồ chơi của hai nhóc hai nhóc sẽ giằng lại khiến cho bạn nhỏ kia gào khóc om sòm.
Các bà các mẹ của lũ trẻ đến chơi rất xấu hổ.
Nhưng Nhan Hoan lại không bảo Lâm Lâm và Dao Dao nhường đồ chơi trên tay cho đứa trẻ khác, chỉ cần là hai nhóc không sai, vậy thì để hai nhóc tự giải quyết. Kết quả thường thường là các bà các mẹ của lũ trẻ đến chơi chỉ có thể bế đứa trẻ hoặc là gào khóc thảm thiết, hoặc là tay đ.ấ.m chân đá rời đi.
Bọn họ vừa cảm thấy xấu hổ, lại vừa cảm thấy Nhan Hoan không nhiệt tình, nhường nhịn. Nhà nhiều đồ chơi như vậy, trẻ con chơi một chút, cặp song sinh kia ngang bướng như vậy, cô lại không bảo hai đứa nó nhường nhịn một chút. Dù sao người đến cũng là khách, cô lại ở cạnh cười tủm tỉm nhìn, không biết đi ra lấy vài món đồ chơi dỗ dành con cháu nhà họ, đúng là chả ra làm sao.
Sau đó, trong khu còn có một cô bé khoảng mười tuổi, một bà cụ trong khi dẫn cô bé đến chơi.
Khi đó bà Hứa đưa hai chị em đến chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-473.html.]
Nghe nói chị gái Hứa Gia Gia đang học piano, cô bé nhìn thấy piano trong nhà Nhan Hoan thì hai mắt sáng rực, không giấu nổi sự ước ao, yêu thích. Nhan Hoan bảo cô bé đàn một bài. Cô bé chơi bản Fur Elise vô cùng hay, hay hơn Nguyễn Lan Lan hai năm nay thường xuyên luyện tập nhiều, rõ ràng là đã học đàn mấy năm rồi. Nhan Hoan có chút bất ngờ. Bà nội của cô bé đó ngượng ngùng nói: "Mẹ bé là giáo viên thanh nhạc trong trường. Bé học với mẹ, nhưng nhà không có đàn, bình thường đều đến trường luyện tập với mẹ một chút, sau đó sẽ về cùng với mẹ."
Nhan Hoan gật đầu.
Con trai bà cụ này, ba của Hứa Gia Gia cũng là một kỹ sư tập được đoàn công trình thuê tại địa phương.
Lúc đó Nhan Hoan không nói gì. Nhưng tối đến Nhan Hoan lại bảo Triệu Thành Tích, hôm nào hỏi thăm vợ bí thư Trung xem nhân phẩm nhà này như thế nào. Qua một khoảng thời gian, sau khi cô qua lại nhiều hơn với gia đình này một chút, cô liền nói với bà nội của Hứa Gia Gia, cô có thể cho Hứa Gia Gia đúng giờ đến luyện đàn một tiếng mỗi ngày, nhưng với điều kiện là cuối tuần cô giáo Vệ phải dạy Lâm Lâm và Dao Dao nhạc lý và ca hát một tiếng, đương nhiên cô cũng sẽ trả tiền học phí.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước đây là Nguyễn Lan Lan dạy Dao Dao và Lâm Lâm.
Nhưng Nguyễn Lan Lan thực sự không có căn bản, ba năm làm giáo viên nhà trẻ học được chút âm nhạc, còn đàn piano thì hai năm nay từ từ luyện tập nên có lên tay một chút, nhưng đương nhiên là không thể nào so được với người có chuyên môn.
Nhan Hoan hỏi thăm rồi, mẹ Hứa Gia Gia, cô giáo Vệ này xuất thân từ gia đình có truyền thống âm nhạc, giỏi nhất là đàn piano và đàn tỳ bà, những nhạc cụ khác, cái gì cũng biết một chút, cô ấy dạy Lâm Lâm và Dao Dao đương nhiên là tốt nhất.
Hứa Gia Gia mừng rỡ. Bởi vì trường trung học mẹ cô bé dạy học cách nhà cô bé hơi xa, mỗi ngày cô bé đến trường luyện đàn cùng mẹ, lại đi về cùng mẹ, thực sự rất mất thời gian, không chỉ mất thời gian của mình mà còn càng mất thời gian của mẹ. Ngày nào cũng bảy tám giờ tối mới về, thực sự là ông bà nội cũng có chút ý kiến.
Bọn họ cảm thấy đánh đàn piano không thể kiếm cơm ăn, con dâu chi bằng về nhà làm chút việc nhà, hoặc là về nhà dạy kèm, hướng dẫn cháu trai Hứa Vệ Binh làm bài tập còn hơn.