Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 462
Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:17:40
Lượt xem: 25
Nhưng ông ngoại Triệu và bác cả Triệu vẫn bảo Triệu Thành Tích, Nhan Hoan, Nhan Vệ An và Nhan Hồng An đi cùng đến thăm ngôi làng trên núi mà Triệu Lan Huyên từng bị điều đến.
Hài cốt của Triệu Lan Huyên đã được di dời, nhưng ngôi mộ ban đầu vẫn còn đó chỉ có điều không ai quét dọn nữa, phía trên cỏ dại đã mọc um tùm.
Mọi người đi đến căn nhà gỗ nho nhỏ nơi Triệu Lan Huyên từng ở, cũng không còn sạch sẽ gọn gàng như trước kia, đẩy cửa bước vào, bên trong đã phủ đầy bụi bặm, có lẽ là do mái tranh đã quá lâu không được sửa chửa, bên trong có vài chỗ hơi ẩm ướt và bốc mùi mốc.
Nhà bác gái Viên ở ngay bên cạnh.
Nhóm họ đến đương nhiên bà ta nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy là Nhan Hoan, Triệu Thành Tích và những người khác thì có chút ngại ngùng, ấp úng giống như không biết nói gì mới phải.
Đương nhiên họ cho rằng phần mộ của Triệu Lan Huyên đã di dời từ lâu, cũng sẽ không có ai đến nơi này nữa, mấy năm nay họ cũng không còn nhận được tiền quân trưởng Kiều cho họ, để họ giúp giữ gìn ngôi mộ cũ và căn nhà gỗ của Triệu Lan Huyên, cho nên cũng không đặc biệt chăm sóc nhưng trên thực tế trải qua nhiều chuyện như vậy, chính trong lòng họ cũng lo lắng, có thể lãng tránh phần mộ của Triệu Lan Huyên thì lãng tránh, huống chi là đi chăm sóc.
Còn căn nhà gỗ đó, cũng là vì trong lòng sợ hãi, nếu không làm sao sẽ đang yên đang lành lại để trông một căn, cho dù để đồ lặt vặt cũng tốt.
Nhan Hoan gật đầu với bác gái Viên, ngược lại cô không cảm thấy điều này có gì.
Đó là bản chất con người mà thôi.
Chỉ là mặc dù năm đó bác gái Viên là bị người ta ép đi g.i.ế.c Triệu Lan Huyên, sau đó cũng vì sự an nguy của bản thân mà không dám nói cho quân trưởng Kiều biết sự tồn tại của mình, Nhan Hoa không giận lây họ cũng không làm gì họ, nhưng cũng rất khó để nở nụ cười với họ.
Bác gái Viên có chút lúng túng mời họ đến nhà uống trà, nhưng Nhan Hoan đã từ chối, và đưa ông ngoại Triệu, bác cả Triệu xuống núi vào ngay hôm đó.
Đến công xã Hạ Thủy, nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau đi đến nhà của Lục Già Nguyên.
Khoảng sân nhỏ vẫn vắng lặng như thế.
Trong vườn có cây non và hàng rào, gà và chó ngửi nhau, khắp nơi đều là hơi thở năm tháng tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-462.html.]
Lúc họ đến vợ của Lục Già Nguyên đang phơi quần áo ở trong sân, nhìn thấy người bên ngoài thì kinh ngạc, đến khi nhìn thấy Nhan Hoan và Triệu Thành Tích thì trên mặt lại có chút lúng túng, không còn ngạc nhiên mừng rỡ và nhiệt tình của năm đó nữa, chuyện năm đó ầm ĩ lớn đến vậy, rất nhiều người trong thôn đều bị bắt, đương nhiên bà ấy cũng đã biết mẹ mình đã đóng vai trò gì trong cái c.h.ế.t của Triệu Lan Huyên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà ấy cất tiếng gọi: "Nhan, cô Nhan cô đến tìm Già Nguyên sao? Ông ấy, ông ấy đang ở trong nhà, để tôi đi gọi ông ấy."
Nói xong lại có chút ngượng ngùng nhìn những người đi theo Nhan Hoan, không biết những người này lại có thân phận gì, chỉ nhìn cách ăn mặc, hình dáng và cử chỉ thì bà ấy cũng biết họ chắc chắn không phải người bình thường.
Nhan Hoan mỉm cười gật đầu với bà ấy.
Bà ấy nhìn thấy nụ cười của Nhan Hoan không có ác ý gì thì mới thở phào, vội thả quần áo trong tay xuống đi vào nhà.
Một lát sau, Lục Già Nguyên đi ra, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy ông ngoại Triệu và bác cả Triệu, ông ta là bạn học của cậu hai Triệu - Triệu Hòa Minh, trước đây cũng thường xuyên ra vào nhà họ Triệu, đương nhiên biết ông ngoại Triệu và bác cả Triệu.
Nhìn thấy ông ngoại Triệu và bác cả Triệu, rồi lại nghĩ đến Triệu Hòa Minh và Triệu Lan Huyên, vành mắt ông ta không khỏi đỏ lên.
Ông ta mời mọi người vào nhà ngồi.
Trên bàn đặt một ấm trà nóng hổi nghe nói là ngâm từ lá trà tự mình phơi khô.
Vợ của Lục Già Nguyên rót trà xong liền đi ra sân bận rộn, để lại Lục Già Nguyên nói chuyện cùng mọi người.
Chủ yếu là Lục Già Nguyên nói, còn ông ngoại Triệu, bác cả Triệu và những người khác lắng nghe.
Ông ta nói rất nhiều chuyện nhỏ nhặt của Triệu Lan Huyên lúc còn sống, nói về những khó khăn mà bà từng chịu đựng, có thể nghe ra được trong cảm xúc của ông ta vẫn còn oán trách quân trưởng Kiều, cho dù Kiều Chấn Hưng vào tù cũng không làm cho ông ta buông xuống được sự oán trách đối với Kiều Chấn Dự. Từ đầu đến cuối ông ta vẫn quy trách nhiệm lớn nhất về cái c.h.ế.t của Triệu Lan Huyên đặt lên người Kiều Chấn Dự.
Đương nhiên ông ta cũng đã giới thiệu vợ mình với ông ngoại Triệu và bác cả Triệu, giống như trước đây từng nói, bởi vì vợ ông ta là một trong số ít người đã thể hiện thiện chí và luôn chăm sóc Triệu Lan Huyên khi bà ở trên núi.
Nhan Hoan chỉ im lặng lắng nghe họ nói chuyện, chưa từng xen vào một lời.
Giữa chừng cô còn đi ra ngoài một lát thì nhìn thấy con gái của Lục Già Nguyên là Lục Tuyết Đông ở trong sân, cô ấy nhìn thấy Nhan Hoan thì mắt sáng lên, muốn nói chuyện với cô nhưng lại có chút rụt rè.