Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 448
Cập nhật lúc: 2025-03-14 05:49:15
Lượt xem: 30
Đương nhiên cô hy vọng dì Mai có thể đi cùng, như thế thì trong nhà bớt được bao nhiêu chuyện.
Cô vươn tay ôm lấy dì Mai, nói: "Được rồi, dì Mai, dì quyết định là được. Lan Lan với Lâm Lâm và Dao Dao mà biết chắc chắn cũng sẽ rất vui."
Cô biết dì Mai đang lo lắng chuyện gì.
Chủ yếu là vấn đề dưỡng lão.
Thật ra trong lòng cô đã có một số ý tưởng. Không chỉ có dì Mai mà còn những người đang làm việc trong cửa hàng của cô nữa. Cô đang nghĩ xem làm sao để xây dựng một chương trình phúc lợi hoàn mỹ. Chính là phúc lợi chữa bệnh gì gì đó, như thế có thể cho mấy cô ấy một sự bảo đảm, cũng làm cho các cô ấy có thể yên tâm làm việc hơn. Nhưng việc này cần phải suy nghĩ kĩ càng, cần phải suy nghĩ thật kỹ về ảnh hưởng và ưu, nhược điểm mới được, thế nên cũng không vội nói gì cả.
Hơn nữa dì Mai này, thật ra cần phải xem xem bà ấy muốn sống cuộc sống này thế nào đã.
Tương lai ra sau, cũng hoàn toàn được quyết định bởi chính bản thân bà ấy.
Nhan Hoan vừa đi học, vừa sắp xếp mọi chuyện trong cửa hàng may mặc và trong nhà, vừa phải chăm sóc cho hai đứa con, mỗi tối đều phải dỗ hai đứa nhóc tràn trề sức lực đó đi ngủ.
Thời gian nhanh chóng trôi đến tháng năm năm nay.
Dù là chuyện trong nhà hay cửa hàng đều đã chuẩn bị tương đối cả rồi. Triệu Thành Tích cũng đã mua nhà ở Thâm Quyến xong, là nhà phúc lợi do tập đoàn của bọn họ cấp cho. Giá cả rẻ hơn so với những căn "nhà thương mại" đang mọc lên bên ngoài. Hơn nữa Triệu Thành Tích còn là người phụ trách thứ hai của chi nhánh công ty, thế nên đã mua thẳng căn nhà nhỏ độc lập trong khu ký túc xá dành cho công nhân viên chức, có hai tầng. Tuy là kém hơn căn biệt thự nhỏ mà bọn họ đang sống ở thành phố Tây Châu nhưng vẫn đủ sống.
Ngay lúc Nhan Hoan dẫn dì Mai và Nguyễn Lan Lan cùng nhau thu dọn đồ đạc trong nhà, chuẩn bị để sau khi cô thi xong vào tháng sáu thì cả nhà sẽ chuyển thẳng đến Thâm Quyến, thì bên phía ông nội Triệu ở Bắc Kinh đã truyền đến một tin tức khác.
Đại sứ quán Nam Dương ở bộ ngoại giao đã giúp đỡ liên lạc với ông ngoại Triệu và bác cả đang ở Nam Dương, bên đó đã nhận được hồi âm, đợi đến khi lấy được dấu thị thực của lãnh sự quán sẽ trở về một chuyến, muốn nhìn thấy Nhan Hoan và Triệu Lan Trân cùng mọi một số người quen cũ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-448.html.]
Ngoài ra nghe nói Nhan Hoan đã tạm thời đem nhà chính của nhà họ Triệu đi đóng góp cho chính phủ thành phố Tây Châu, làm thành viện bảo tàng về lịch sử dệt may ở Tây Bắc, cảm thấy vô cùng vui mừng. Ngỏ lời tình nguyện đóng góp căn nhà chính này cho chính phủ vĩnh viễn. Hơn nữa còn đóng góp một phần sách cổ, di vật văn hóa và đồ cổ quý giá có liên quan của dòng họ cho viện bảo tàng cất giữ và sử dụng để triển lãm.
Nhan Hoan nghe thấy tin này thì thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra ông ngoại và bác cả hẳn là người có thể nói chuyện được.
Bên phía Triệu Lan Trân cũng nhanh chóng nghe thấy tin tức mà chính phủ của thành phố Tây Châu đưa cho bà ấy, và một bức thư ngắn gọn do ông cụ Triệu gửi cho bà ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong thư chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, an ủi hoàn cảnh mấy năm nay của bà ấy, sau đó nói cho bà ấy nghe ngày về cụ thể.
Triệu Lan Trân cầm bức thư mà nước mắt mạnh mẽ tuôn ra.
Bà ấy tóm lấy tay của nhân viên chính phủ đến đây truyền tin, hỏi đi hỏi lại cậu ấy mấy lần về tình hình của ba và anh cả của bà ấy ở Nam Dương, sống có tốt không. Lúc nghe nói bây giờ bọn họ là "Đại vương dệt vải" nổi tiếng ở Nam Dương, nắm trong tay hơn phân nửa sản nghiệp của ngành dệt may quần áo ở Nam Dương. Lần này về không chỉ để thăm người thân thôi mà còn để quan sát tình hình cải cách mở cửa trong nước, muốn xem thử trong nước có cơ hội đầu tư thích hợp nào không. Muốn cống hiến một chút sức lực trong việc xây dựng nước nhà, Vốn Triệu Lan Trân đang rất vất vả lau nước mắt, bây giờ nước mắt lại mạnh mẽ tuôn ra.
Ba và anh cả của bà ấy đã về.
Bọn họ đã về!
Tin tức lớn thế này, chờ đến buổi tối, khi Nhan Vệ An tan làm về, đương nhiên Triệu Lan Trân lập tức nói cho anh ấy nghe.
Từ khi Triệu Lan Trân xảy ra chuyện, cuộc sống của Nhan Vệ An thật sự không tốt.
Căn nhà của Triệu Lan Trân đã được bán đi, cả gia đình chen chúc trong căn ký túc xá dành cho công nhân viên của đại học nông nghiệp. Tiền thuốc men, tiền điều dưỡng và tiền bảo mẫu dài hạn của Triệu Lan Trân hệt như một tòa núi lớn đặt trong cái nhà này vậy. Triệu Lan Trân không thể quay lại làm việc, tiền lương của hai người Nhan Đông Hà và Nhan Vệ An khó khăn lắm mới trang trải đủ chi phí hàng tháng.