Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 446
Cập nhật lúc: 2025-03-14 05:49:11
Lượt xem: 34
Âm Âm và Trân Trân là hai đứa con trai của con gái dì Mai, do sau khi sinh Trân Trân xong thì cơ thể của con gái dì Mai không được tốt, không có ai chăm sóc lúc ở cữ và chăm sóc cho đứa bé, thế nên dì Mai đã qua đó hai năm.
Cũng vì vậy mà con dâu Vương Tịch Xuân luôn nói bà ấy bất công với hai đứa bé của cô nhỏ và cô gia nhỏ. Nói nhiều lần, hai đứa cháu trai của dì Mai nghe lọt tai, không phải đã trở thành câu cửa miệng của bọn nó rồi hay sao?
Vẻ mặt của dì Mai rất hổ thẹn.
Nhưng Tiểu Bảo nói xong vẫn không dừng lại, ngồi thẳng xuống đất, bắt đầu ầm ĩ, nói rằng muốn ăn cốm, ăn kẹo, ăn nho, đây đều là những thứ mà lần nào dì Mai trở về cũng cho bọn họ.
Con trai Mai Lai Căn và con dâu Vương Tịch Xuân vội vã bước đến kéo Tiểu Bảo dậy, sau đó bảo đứa con trai lớn Đại Bảo dẫn cậu nhóc ra ngoài chơi.
Lăn qua lăn lại rất nhiều lần mới có thể đưa người đi.
Âm thanh khóc lóc xa dần, vẻ mặt dì Mai không chút thay đổi, ngồi xuống trước bàn.
Vuông Tịch Xuân đưa mắt nhìn mẹ chồng của mình một cái, hỏi bà ấy: "Mẹ, sao thế? Có chuyện gì à?"
"Ừ."
Dì Mai nói: "Là chuyện bên chỗ đội trưởng triệu và sư phụ Tiểu Nhan, mấy đứa đã biết chuyện đội trưởng Triệu bị điều đến Thâm Quyến rồi đúng không? Mấy ngày hôm trước, sư phụ Tiểu Nhan nói với mẹ rằng mấy tháng này bọn họ định cùng nhau chuyển qua bên đó, hỏi xem mẹ có muốn đi cùng đến nơi xa xôi đó không. Nghe nói là ngay cả đi xe lửa cũng phải đi một ngày một đêm, mẹ không định đi. Thế nên lần này mẹ về để nói với mấy đứa một tiếng, chốc nữa hai đứa giúp mẹ dọn dẹp phòng của mẹ lại một chút, có thể là mấy ngày nay mẹ sẽ chuyển đến ở."
Vẻ mặt của Mai Lai Căn và Vương Tịch Xuân đều thay đổi ngay lập tức.
Trên mặt Vương Tịch Xuân xuất hiện vô số vẻ mặt, không tin, nói: "Mẹ, con nhớ là không phải sư phụ Tiểu Nhan vẫn còn đang học đại học à? Vẫn còn chưa tốt nghiệp nữa, sao cả nhà đều có thể chuyển đến Thâm Quyến được chứ?
Dì Mai đưa mắt nhìn cô ta một cái, nói: "Năm nay con bé đã học năm tư rồi, không còn tiết nào nữa hết, chỉ còn một cái luận văn tốt nghiệp mà thôi. Cái luận văn đó không cần phải ở trường mỗi ngày, chỉ cần lúc cuối năm có thể về làm một cái báo cáo là được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-446.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Tịch Xuân nói: "Mẹ, vậy thì chúng ta phải bàn bạc kỹ lại đã. Mẹ cũng biết, nhà mình nhỏ, nếu như chuyển phòng của Đại Bảo và Tiểu Bảo ra để mẹ vào ở thì bọn nó sẽ ở đâu chứ? Có điều cũng không sao, để con tính toán xem chuyện này nên giải quyết thế nào."
Bọn họ tính toán thế nào chứ?
Dì Mai "Ừ" một tiếng, nói: "Mẹ cũng biết chỗ tụi con nhỏ, chuyện này mẹ cũng muốn nói với Nguyệt Quế một tiếng. Hay là mẹ sớm đến chỗ Nguyệt Quế một chuyến nhé."
Vương Tịch Xuân vội vàng tiễn bà ấy ra khỏi nhà.
Dì Mai ra ngoài, rẽ vào chỗ ngoặt rồi lại vòng về, lúc đi đến trước cửa nhà, bỗng nghe thấy tiếng "Tính toán" bên trong.
"Lại Căn, anh nói xem chuyện này không phải là thật đúng không? Sư phụ Tiểu Nhan đó, không phải đang học đại học hay sao, còn đang mở một tiệm quần áo lớn như thế nữa, sao có thể nói chuyển đi là chuyển đi được chứ?"
Bà ấy nghe thấy giọng nói của con dâu Vương Tịch Xuân.
Sau đó nghe thấy giọng nói của con trai: "Nếu mẹ đã nói rồi, thì còn có thể là nói giỡn hay sao? Nhưng mà đang yên đang lành, lại đột nhiên như thế."
Trong giọng nói có chút buồn rầu.
"Còn không phải hay sao?"
Vương Tịch Xuân thở dài: "Nếu muốn tìm được người tốt như thế cũng không dễ. Nhưng mà về nhà ở cũng không được. Không nói đến chuyện không có chỗ ở, mà cuộc sống của chúng ta sẽ bắt đầu trở nên khó khăn. Hai năm nay nhờ có tiền lương của mẹ anh phụ giúp, cuộc sống của chúng ta mới có thể khá giả hơn chút ít. Nếu như mẹ về đây ở, không chỉ không phụ giúp được nữa mà còn nhiều thêm một miệng ăn. Hai năm nay mẹ đã quen sống một cuộc sống đầy đủ rồi, sao có thể sống nổi với chúng ta chứ. Có điều đi Thâm Quyến cũng không ổn, quá xa, mẹ không thể quay về. Sẽ không giống như lúc này, có thể thường xuyên trợ cấp cho chúng ta một ít. Mẹ lại rất keo kiệt, không dễ dàng xin tiền được. Nói không chừng bà ấy cảm thấy em gái của anh khó khăn, sau đó trợ cấp hết cho em gái của anh."
"Em nói mấy thứ có không này làm gì chứ. Trở về em cũng nói không được, đến Thâm Quyến em cũng nói không được, vậy em muốn thế nào hả? Hay em muốn nói với sư phụ Tiểu Nhan, bảo cô ấy ở lại vì mẹ của chúng ta sao?"
Mai Lai Căn tức giận nói.
"Đây không phải là giải pháp hay sao? Ai da."