Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 388
Cập nhật lúc: 2025-03-13 20:04:52
Lượt xem: 21
Nhưng Nhan Hoan đã bước lên kéo một cánh cửa khác ra, nói: "Quân trưởng Kiều, sao ba đột nhiên lại đến đây thế? Trước đó, con ở đây cũng chưa gọi cho ba mà."
Tuy nhìn họ ăn mặc quân phục, eo lưng thẳng tắp nhưng khó nén được dáng vẻ mệt mỏi gió sương, thế nên bà ấy vội vàng ngừng ngạc nhiên lại, cười nói: "Haiz, được rồi, mọi người mau vào đi đã, ngồi xuống nghỉ ngơi trước một lúc rồi nói tiếp."
Dì Mai nói xong cũng đi chuẩn bị nước trà và chút điểm tâm.
Dì Mai:
Dì Mai vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, vội vàng đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ rồi đi ra.
Nhưng mà trong lòng cũng đã lập tức tỉnh táo lại, từ khi Nhan Hoan đánh người xong, bà ấy cũng nghe nói về một ít gia thế tên con trai của trưởng xưởng quản đôc máy móc gì đó, lúc này đội trưởng Triệu không ở đây, tuy Nhan Hoan cũng không để ý, hai ngày này cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng trong lòng của bà ấy vẫn luôn căng thẳng, mỗi lần nghe tiếng chuông cửa phát ra, cả người đều muốn dựng thẳng hết cả lên, chỉ lo có người tìm đến cửa đòi đánh, nếu như Nhan Hoan xảy ra chuyện xấu thì phải làm sao?
Lần này, cuối cùng xem như bà ấy cũng bình tĩnh được rồi.
Bà ấy đi tới bếp, lòng cũng đã trấn định, không kiềm được mà lau mắt một cái.
Sau khi, quân trưởng Kiều ngồi xuống lập tức hơi lúng túng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giống như ông ấy đến đây quá đột xuất nhỡ?
Ông ấy nhìn Nhan Hoan tinh thần sáng lạng, không có gì kỳ lạ, trái tim đang căng thẳng lúc trước cũng bình tĩnh lại, ho nhẹ một tiếng, vờ không có chuyện gì xảy ra, nói: "Ba đi ngang qua nơi này, thuận tiện ghé thăm con một chút."
Vì lần đó, ông ấy cũng nói với cô Diêu rồi, sau khi có đoạn thời gian ngắn ngủi ở chung với Nhan Hoan trên núi, ông ấy cũng rất hiểu tính cách độc lập của cô, cũng không thích bị gò bó, ông ấy không có làm tròn trách nhiệm của một người ba cho cô, nên trong lòng cũng rất xấu hổ, ông ấy vẫn luôn bắt mình phải làm việc cho đúng mực, không cần mang bất kỳ gánh nặng nào cho cô nữa.
Chỉ là lần này, ông nhận được điện thoại của giáo viên Trịnh thật sự rất lo lắng, nên đã không nhịn được chạy đến đây.
Chuyện này cũng bởi vì quá khứ đã để lại một ám ảnh rất to lớn ở trong lòng ông.
Năm đó, vì ông ấy không ở đây mới để cho Lan Huyên chịu nhiều dằn vặt đau khổ mà chết, ông ấy đã vĩnh viễn mất đi vợ của mình, còn liên lụy đến Nhan Hoan chịu khổ suốt hai mươi năm qua.
Quá khứ này đã dằn vặt ông ấy cả ngày lẫn đêm, hầu như đã trở thành tâm ma của ông ấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-388.html.]
Nhan Hoan đoán được quân trưởng Kiều có lẽ không phải là đi ngang qua.
Nhưng ông ấy đã nói như vậy thì đương nhiên cô cũng sẽ không vạch trần ông, cô chỉ nói: "Vậy đến mấy ngày ạ, hôm nay ở bên này sao?"
"Ừm,"
Quân trưởng Kiều nói: "Ở hai ngày, ngày kia đi."
Ông ấy đã hỏi, chiều mai Triệu Thành Tích sẽ về.
"Vậy thì ở nhà đi ạ,"
Nhan Hoan cười nói: "Dù sao thì phòng trong nhà cũng trống, người và cảnh vệ Chu đều có thể ở."
Phòng trong nhà đều bố trí ở trên lầu, một phòng khác dùng làm thư phòng của Triệu Thành Tích, sảnh nhỏ trên lầu thì trở thành phòng làm việc của cô, ba phòng ngủ ở dưới lầu có một phòng cho dì Mai ở, còn hai phòng đều để trống, được bố trí làm phòng khách, nhưng thực ra cho đến bây giờ đều chưa từng có ai ở.
Quân trưởng Kiều há miệng.
Đương nhiên họ đã đặt khách sạn, nhưng Nhan Hoan mời ông ấy ở lại, hơn nữa ông ấy nhìn ra được cô cũng không phải khách sáo và cô cũng không phải là người như vậy.
Ông ấy im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không nỡ từ chối, vả lại lúc này Nhan Hoan ở cùng với một dì giúp việc, ông ấy cũng không yên tâm nên đồng ý nói "Được".
Buổi tối dì Mai đem bánh ngọt lên lầu cho Nhan Hoan, rồi cẩn thận hỏi Nhan Hoan: "Tiểu Nhan, người kia thật sự là ba cháu à?"
Nhan Hoan gật đầu.
Dì Mai hỏi tiếp: "Thật sự là một quân trưởng?"
Nhan Hoan ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của dì mai thì không khỏi có chút buồn cười, cô "Ừm" một tiếng.
Nhìn vẻ mặt tò mò muốn hỏi rồi lại không biết có nên hỏi hay không và nên hỏi từ đâu của dì Mai, cô bèn kể cho dì Mai nghe đơn giản về chuyện năm đó ba mình ở chiến trường, mẹ bị người ta hãm hại, bất đắc dĩ mới gửi mình cho dì cả, bác cả thương xót em gái mình nên đưa cô cho Nhan Quế Phân.
Dì Mai nghe cô kể xong cũng không ngậm miệng lại được, một lúc lâu sau mới vỗ đùi nói: "Ôi chao, dì cả và bác cả của cháu thật thất đức, mẹ cháu gửi cháu cho bà ta, bà ta không thể nuôi được thì cũng thôi, vậy mà vì tư lợi lại ném cháu vào trong hố lửa cũng không chịu giao cháu cho ba cháu, nếu hồi đó cháu không trốn thoát được thì chẳng phải sẽ bị người ta hành hạ cả đời hay sao, dì chưa từng thấy ai độc ác như vậy đấy!"