Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:11:27
Lượt xem: 38
Nhan Hoan vẫn mỉm cười, nói: "Chắc hẳn là mợ đã nghe Hồng An nói về giấc mơ đó của anh ấy rồi nhỉ? Không phải mợ vẫn luôn nửa tin nửa ngờ, vừa chán ghét trong lòng, vừa còn luyến tiếc tình cảm vợ chồng mấy chục năm với Nhan Đông Hà đúng không? Vậy không bằng cho ông ấy một cơ hội để xem xem sẽ xảy ra chuyện gì đi? Có điều có giấc mơ đó của anh Hồng An, tuy tôi sẽ tìm người dán mắt vào Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân giúp nhưng mợ vẫn nên tự chăm sóc cho bản thân thật tốt đi!"
Triệu Lan Trân hiểu ý của Nhan Hoan, bàn tay run rẩy dữ dội.
Nhưng Nhan Hoan lại hệt như không sao cả, nói: "Chuyện này tùy vào mợ thôi, đồng ý hay không đều do mợ lựa chọn cả. Cả đời đều sống trong sự đau khổ, hối hận, vùng vẫy và ấy nay không thể tự mình thoát ra. Hay là độc ác cầm d.a.o đ.â.m vào vết thương thương nhìn thoáng qua có vẻ đã lành. Có khi còn tìm được một sự giải thoát cho mình. Đây đều là do tự tay mợ chọn."
Tay của Triệu Lan Trân muốn nắm lấy thứ gì đó.
Nhưng lúc này ngay cả lần tràng hạt cũng không thể làm bà ấy bình tĩnh lại được, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt lấy cái ly thủy tinh trên bàn.
Bà ấy nắm vô cùng chặt.
Nhưng Nhan Hoan vẫn nhìn thấy sự run rẩy của bà ấy. Bàn tay lộ rõ gân xanh nắm chặt lấy ly nước, làm nước trong ly lắc lư.
Nhan Hoan nhìn thấy bàn tay này, không khỏi nhớ đến bàn tay của mấy tháng trước.
Mặc dù đã ở nông trường nhiều năm, có chút dấu tích của năm tháng, nhưng bà ấy vẫn luôn trắng nõn, đầy đặn, có thể nhận thấy được dù cho có trải qua một ít đau khổ nhưng vẫn sống rất tốt.
Trước mắt cô không khỏi hiện lên hình ảnh bên trong căn nhà gỗ nhỏ của mẹ cô, hình ảnh trước khi mẹ cô qua đời. Rõ ràng khi đó mẹ của cô còn trẻ như thế, mới có mười mấy tuổi, nhưng bàn tay lộ ra ngoài lại gầy trơ xương, còn run rẩy. Bà ấy dùng chút sức lực cuối cùng của mình để vươn tay lướt qua hai má của con mình, vô cùng quyến luyến và tuyệt vọng. Sự mềm lòng trong lòng Nhan Hoan mất đi ngay tức khắc.
Cô lạnh nhạt nói: "Có gì mà phải do dự chứ, không phải mợ vẫn tin tưởng ông ấy sao? Nếu không phải tôi nhất quyết xé tấm màn đẫm m.á.u đó xuống thì mợ vẫn sẽ tiếp tục sống với ông ấy thôi, vậy thì cứ tiếp tục sống với nhau đi. Có lẽ là tôi sai rồi, anh Hồng An cũng sai rồi. Tình cảm vợ chồng của hai người vững chắc hơn cả sắt, vậy thì sau này hãy tiếp tục sống với nhau cho tốt đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-370.html.]
Dứt lời, cô cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, sau đó đẩy tệp tài liệu lúc trước đã viết ra, nói: "Đây là cách xử lý tất cả những tài sản khác của ông ngoại. Lần trước tôi đã từng nhắc đến, chuyện mời mợ chuyển nhượng tất cả các bất động sản khác cho tôi cũng không phải là nói giỡn. Thật ra những bất động sản này đều do ông ngoại, bác cả và cậu Nhất đứng tên. Cậu Nhất đã chết, ông ngoại và bác cả thì không rõ còn sống hay đã chết, thế nên nếu chúng ta muốn làm thủ tục sang tên, dù là mợ hay tôi thì cũng đều không dễ dàng như thế. Vậy nên tôi muốn nhờ mợ ký thư ủy nhiệm này. Với cương vị là đời sau của nhà họ Triệu, đồng ý từ bỏ quyền xử lý những tài sản và bất động sản này, giao lại toàn quyền xử lý những tài sản và bất động sản này cho tôi."
Da mặt của Triệu Lan Trân run lên.
Bà ấy nhìn Nhan Hoan.
Nhan Hoan hoàn toàn không có chút chột dạ nào, dùng ánh mắt trong suốt đón nhận cái nhìn của bà ấy.
Triệu Lan Trân há miệng, cúi đầu nhìn dòng chữ với cương vị là đời sau của nhà họ Triệu ở căn nhà chính của nhà họ Triệu do Triệu Diệu Văn đứng tên, tự nguyện cho chính phủ của Thành phố Tây Châu tạm thời thuê miễn phí căn nhà chính của nhà họ Triệu để sử dụng làm viện bảo tàng. Dùng kỳ hạn người đứng tên thu hồi lại quyền sử dụng nhà cửa của đời sau nhà họ Triệu làm thời hạn.
Bà ấy nói: "Những thứ khác thì được nhưng căn nhà chính của nhà họ Triệu thì không."
"Mợ muốn căn nhà chính của nhà họ Triệu cũng được."
Nhan Hoan lạnh nhạt nói: "Nhưng tên thủ phạm ép c.h.ế.t bác cả trong nhà chính của nhà họ Triệu vẫn còn sống và vẫn còn mơ ước đến tài sản của nhà họ Triệu, ngày nào cũng nhảy nhót xung quanh để tìm tài sản của nhà họ Triệu. Có thể linh hồn của bác cả vẫn còn bị nhốt trong căn nhà chính của nhà họ Triệu nữa. Mợ, nếu mợ cảm thấy mình có thể yên tâm sống trong căn nhà chính của nhà họ Triệu thì cháu không có ý kiến."
Nhưng chắc chắn bác cả sẽ có ý kiến.
Cặp mắt của Triệu Lan Trân giật mạnh, nhưng nếu không bỏ, cuối cùng cũng cầm bút ký tên lên tệp tài liệu.
Nói cho cùng, cũng chỉ tạm thời sử dụng quyền xử lý, chứ không phải từ bỏ quyền sở hữu tài sản.