Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 347-348
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:09:03
Lượt xem: 9
Chương 347:
Sau khi từ chối, ngài Lâm cũng không tức giận, chỉ đưa cho cô danh thiếp và cách liên lạc, nói: "Cô Nhan mới là sinh viên năm nhất, sau này biết đâu sẽ thay đổi ý định, nếu cô đổi ý thì hoan nghênh cô tới tìm tôi bất cứ lúc nào, còn nữa, cho dù không gia nhập Lâm Thị của chúng tôi, sau này cũng đều trong một ngành, có lẽ sẽ có những sự hợp tác hoặc tiếp xúc khác, ví dụ như nếu cô Lâm mở phòng làm việc, chúng tôi cũng vui vẻ hy vọng cô Nhan trở thành nhà cung cấp vải vóc hoặc hợp tác nhà máy và cửa hàng.
Nhan Hoan cũng cảm thấy biết đâu sẽ có khả năng này, liền nhận lấy tấm danh thiếp của anh ấy.
Nhưng không ngờ tới nhanh như vậy anh ấy đã tìm đến trường học của cô.
Lâm Gia Lương nhìn Nhan Hoan gật đầu.
Nhan Hoan đành phải đỡ lấy ánh mắt tò mò của những sinh viên khác mà đi tới.
Lâm Gia Lương cười nói: Không biết có phải tôi làm phiền cô Nhan không, chỉ là có một việc, không, thật ra là có vài chuyện tìm cô Nhan, cô có tiện tìm chỗ nào nói chuyện không?"
Nói xong anh ta lại giơ tay lên, Nhan Hoan thấy trên tay anh ta còn có một túi giấy kraft, sau đó cô bỗng nghe anh ta nói: "Còn một ít đồ muốn cho cô Nhan xem."
Nhan Hoan thấy anh ta vẻ mặt nghiêm túc, cô khẽ gật đầu.
Cô suy nghĩ một chút, rồi dẫn anh ta đến một phòng họp nhỏ trong thư viện, bây giờ cũng sắp đến giờ cơm trưa, phòng họp nhỏ hầu như trống không.
Bước vào phòng họp, Lâm Gia Lương đẩy túi giấy kraft khổ lớn đến trước mặt Nhan Hoan.
Nhan Hoan chìa tay mở ra.
Bên trong là một kỳ tạp chí thời trang nước ngoài nổi tiếng nhất, tạp chí VG, và còn mấy tấm ảnh màu.
Đúng vậy, là ảnh màu.
Bình thường có thể thấy các tạp chí hay tờ báo, vân vân, đều dùng ảnh đen trắng, ảnh màu cho ra hiệu ứng trông như trở nên vô cùng sống động.
Người mẫu thì Nhan Hoan không biết, nhưng trang phục trên người người mẫu Nhan Hoan lại biết rất rõ.
Trang đầu tiên, bộ váy mùa hè màu hồng tím đó đúng là bộ váy mùa hè Lương Đông Thủy tham gia cuộc thi, lại xuống ảnh chụp phía dưới, đều cùng một phong cách, nhan sắc khác nhau, các kiểu phong cách váy mùa hè lẫn váy mùa hè thêu truyền thống... Thoạt nhìn, đó hoàn toàn là series kia của Nhan Hoan, cũng không hẳn, loáng thoáng có thể thấy một chút bóng dáng thiết kế khác.
Có điều, những họa tiết thêu trên váy mùa hè không giống nhau, đẹp đẽ tinh tế, có thể thấy người làm đã bỏ ra rất nhiều tâm tư để thêu nên.
Sau đó còn một số vì bản thảo.
Tựa đề là "MV Trung Quốc chuyên đề sống lại quần áo và trang sức truyền thống", giới thiệu vắn tắt là "phỏng vấn cô Lương Đông Thủy, nhà thiết kế thương hiệu MV cho giải thưởng thiết kế đẹp nhất của cuộc thi thiết kế thời trang Trung Quốc cải cách và mở cửa lần thứ nhất", phía sau là đủ câu giới thiệu khác nhau, giới thiệu tác phẩm phong cách của cô Lương Đông Thủy, hướng ra thế giới, nắm bắt được tinh hoa văn hóa Trung Quốc, vân vân...
Lâm Gia Lương thấy Nhan Hoan nhìn lướt qua bản thảo, lại từ từ lật xem những tấm ảnh kia không nói lời nào, anh ta liền nói: "Đây là chuyên đề phỏng vấn số tiếp theo của VG. Lần này cũng rất trùng hợp, biên tập đó là một người bạn của tôi, may mà đường xá xa xôi, hộ chiếu cũng không dễ lo liệu, cho nên anh ấy không thể tự mình đến Trung Quốc, những hình này là ông Doyle mang trang phục về Mỹ, anh ấy sẽ tìm người mẫu chụp ảnh, bản thảo cũng dựa vào ý của ông Doyle ghi đấy... Ngoại trừ cô Lương Đông Thủy này, còn có người đoạt được giải nhất ở Đại học Nam Châu, chỉ có điều so với sinh viên Đại học Nam Châu kia, nghe chừng ý của ông Doyle là muốn tập trung vào cô Lương Đông Thủy này, còn sinh viên kia trái lại chỉ làm nền thôi."
"Nhưng biên tập này cũng là người cẩn thận, bởi vì dù gì anh ấy cũng không tham gia cuộc thi lần đó, cũng chưa từng gặp Lương Đông Thủy và sinh viên Đại học Nam Châu kia, anh ấy biết tôi tham gia nên đã gọi điện thoại riêng cho tôi, để tôi cho anh ấy biết nhiều tư liệu và ảnh chụp hơn nữa, tôi nghe xong có chút bất ngờ, khiến anh ấy phải đưa ảnh chụp và bản thảo cho tôi.
Anh ta nói xong lại liếc nhìn trên bàn, nói: "Chính là cái này đó. Tôi đã nói với anh ấy chỗ này có một số vấn đề, để anh ấy tạm thời hoãn phát hành kỳ sau... Nhưng chuyện này liên quan đến cô Nhan Hoan, cô Nhan Hoan có lẽ sẽ muốn tự mình xử lý."
Anh ta nói xong liền đẩy trong xấp tài liệu ra một tấm danh thiếp, nói: "Trên này có điện thoại và địa chỉ của anh ấy... Cô Nhan Hoan có lẽ không tiện gọi điện cho anh ấy, cô có thể nói thông tin chính với tôi, ngày mai tôi quay về Hồng Kông có thể gọi cho anh ấy, ngoài ra, nếu cần gửi tài liệu phụ, cô Nhan Hoan cũng có thể sắp xếp lại cho tôi, tôi sẽ đưa cho anh ấy."
Chương 348:
Nhan Hoan gật đầu. Cô cười nói: "Làm phiền ngài Lâm nói qua tình hình thực tế cho anh ấy biết. Xếp hạng giải thưởng của chúng tôi trong cuộc thi, còn nữa, vừa đúng lúc, vài ngày trước chúng tôi mới nhận được một chuyên mục sau khi kết thúc cuộc thi, là giới thiệu toàn bộ cuộc thi và triển lãm, cũng như nêu bật chúng tôi đoạt giải nhà thiết kế và tác phẩm... Không biết ông Doyle có nhận được chuyên mục này hay không, nhưng tôi tin ông ấy không đưa chuyên mục này cho người biên tập kia xem, tôi gọi cho hội nghị bên đó, xem họ có thể hỗ trợ trực tiếp giúp tôi gửi một phần chuyên mục cho người bạn biên tập của anh không."
Cô cũng chỉ có một bản, cũng không cam lòng cho Lâm Gia Lương gửi thẳng ra ngoài, huống hồ cô còn công dụng khác.
Hai người nói chuyện một lúc, hẹn hôm sau nhờ anh ta giúp đỡ gửi đồ cho người ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-347-348.html.]
Trước khi đi, Nhan Hoan thu dọn mấy tấm ảnh và tài liệu trên bàn, nói: "Ngài Lâm, những thứ này, có thể cho tôi mượn tạm một chút được không?"
"Vốn dĩ là đưa cho cô."
Lâm Gia Lương nói: "Tôi lấy cũng vô ích."
Song, trái lại anh ta có phần tò mò, hỏi: "Không biết cô Nhan lấy những thứ này có tác dụng gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Hoan cười một cái, không trả lời thẳng vấn đề của anh ta, mà hỏi: "Ngài Lâm giao thiệp rộng như vậy, có bạn bè ở tạp chí VG, không biết có bạn bè ở tạp chí thời trang khác không?"
Lâm Gia Lương gật đầu, nói: "Trước đây du học ở nước ngoài, cũng làm việc này, ít nhiều có qua lại."
Nhan Hoan cầm tấm ảnh quơ quơ trên tay, cười nói: " Tôi đây muốn dùng những thứ này làm cáo mượn oai hùm một chút."
Nói tiếp: "Lần này cảm ơn anh, nếu không phải có anh giúp đỡ, chuyện ầm ĩ quá lớn quả thực tác động rất xấu."
"Không cần khách sáo."
Lâm Gia Lương cười nói: "Không phải cô vừa nói chúng tôi quan hệ rộng rãi sao? Bạn bè đều đến như thế, gặp được những người bạn đáng kết giao, cái này chỉ tiện tay mà thôi, đương nhiên phải làm... Nếu sau này tôi có ý định phát triển trong đại lục, tất nhiên tôi mong có được nhiều bạn bè như cô Nhan. Nói trắng ra là thế, xin cô Nhan đừng bảo là tôi quá thực dụng."
Nhan Hoan bật cười, nói: "Chà, anh nói vậy, trái lại tôi càng yên tâm hơn, cảm ơn."
Hai người ra khỏi thư viện thì tách ra.
Lâm Gia Lương lại rất tò mò cô dùng mấy tấm ảnh muốn làm "cáo mượn oai hùm"như thế nào, nhưng anh ta là người rất có chừng mực, bởi vậy cho dù tò mò thì cũng chỉ có thể lắc đầu nhẫn nhịn.
Nhan Hoan lấy tấm ảnh và tài liệu làm gì?
Cô trên bất cứ chuyện gì vẫn luôn là người rất thẳng thắn, lần này cũng không ngoại lệ.
Cô đến nhà ăn ăn cơm trưa, sau đó buổi chiều xách túi da trâu đến phòng nghiên cứu của cô Diêu, rồi đi thẳng đến trước bàn Lương Đông Thủy, nói: "Lương sư tỷ, tôi có việc muốn gọi cô và cô Diêu cùng nói chuyện một chút, chúng ta cùng đi đi."
Lương Đông Thủy vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Thấy dáng vẻ của Nhan Hoan, trực giác của cô ta mách bảo không phải chuyện tốt, cần hỏi cô ta chuyện gì, ai ngờ lúc này một đàn anh ở trong phòng nghiên cứu của cô Diêu bước ra, đi thẳng đến bên này, cười nói: "Đông Thủy, Nhan sư muội, hai người tới rồi, đúng lúc lắm, cô Diêu nói có việc cần tìm hai người, hai người rảnh thì qua đó ngay đi."
Lúc này cũng không có gì tốt để hỏi.
Hai người cùng cảm ơn đàn anh rồi một trước một sau đi đến văn phòng của cô Diêu.
Gõ cửa đi vào, cô Diêu thấy các cô, nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: "Đông Thủy, Nhan Hoan, các em tới rồi, ngồi xuống trước đã, cô có chuyện muốn nói với các em."
Hai người ngồi xuống.
Cô Diêu từ mặt bên trên bàn sách lấy ra hai bức thư, đưa cho mỗi người một bức nói: "Cái này là sáng nay cô nhận được, là ban tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang lần trước phát thư mời cho các em, ban tổ chức liên hệ với một số đơn vị, cơ sở đào tạo đại học ở nước ngoài, hai tháng sau, cũng tức là cuối tháng sáu tổ chức đoàn tham quan, trao đổi học tập ở nước ngoài trong hai mươi ngày, các em lần này có được thứ bậc hoặc đạt được giải thưởng sinh viên thì đều có thể tham gia, bức thư mời này là để các em thuận lợi thông qua các thủ tục thị thực có liên quan."
Đôi mắt Lương Đông Thủy nhìn chằm chằm vào bức thư mời, lắng nghe lời giáo sư Diêu nói và ánh mắt bỗng sáng lên.
Đoàn học tập đi tham quan và trao đổi ở nước ngoài trong khoảng hai mươi ngày!
Vốn dĩ cô ta cho rằng mình không thể đạt được thứ hạng trong cuộc thi, chỉ giành được một giải "Thiết kế trang phục cổ điển đẹp nhất" có tính chất an ủi mà thôi, cho dù có cơ hội đi tham quan và trao đổi ở nước ngoài thì có lẽ cũng không đến lượt cô ta.
Đáng tiếc là cuối tháng sáu.
Nếu muộn thêm một tháng, thì cô ta sẽ có thể tốt nghiệp và nhận được bằng tốt nghiệp.