Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 345-346
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:09:01
Lượt xem: 9
Chương 345:
Lúc vào nhà, ông ta thấy vợ và con gái lớn của mình đang đập vào một cánh cửa phòng đóng kín, còn kêu gào cái gì đó, m.á.u toàn thân đều dồn lên não.
Ông ta bước đến kéo Cao Ngọc Hồng, sau đó xông lên quát Triệu Tuệ, tiếp đó liền kéo Cao Ngọc Hồng ra ngoài cửa.
Cao Ngọc Hồng và Triệu Tuệ chưa từng thấy chồng mình, ba mình tức giận như vậy.
Một người lơ mơ bị kéo đi, một người đi theo ra ngoài.
Lúc lên xe, Triệu Bá Vinh sa sẩm mặt mày không nói gì.
Cao Ngọc Hồng và Triệu Tuệ có hơi sợ, mấy lần muốn mở miệng giải thích nhưng cuối cùng suốt chặng đường cũng không dám nói gì.
Lúc về đến nhà, Cao Ngọc Hồng mới lau nước mắt nói ra tủi thân của mình, nói mình có lòng tốt tặng sủi cảo như thế nào, kết quả người ta nói trở mặt liền trở mặt, lập tức mở cửa đuổi bà ta cút, cả thế giới cũng không có cô con dâu nào như vậy.
Triệu Tuệ cũng tiếp lời mẹ, lau nước mắt uất ức nói: "Ba à, bọn con thực sự không làm gì hết. Con có lòng tốt bảo em ấy là mở cửa hàng trên tầng không tiện, con thuê giúp em ấy một cửa hàng ở tầng trệt, tiền thuê do con trả..."
"Thu lại cái lòng tốt của chị đi!"
Triệu Bá Vinh cũng không kiềm chế được quát chị ta: "Chị cho rằng tôi không biết chị nghĩ gì ư? Chị đã ngấp nghé căn nhà đó của Thành Tích mấy năm rồi! Chị cũng đã thì thầm với mẹ chị bao nhiêu lần rồi, mở miệng cũng không biết là đã mở miệng bao nhiêu lần rồi! Cái gì mà trên tầng không tiện, cái gì mà giúp tìm cửa hàng ở tầng trệt, chị không biết xấu hổ à, chị có còn sĩ diện không vậy? Tôi nói cho hai người biết, sau này không cho phép hai người đến nhà Thành Tích và con dâu! Cũng đừng ngấp nghé bất cứ cái gì của chúng nó! Chị muốn làm trò cười cho mọi người ở kháp thành phố Tây Châu à?"
Ông ta thở hổn hển, nói tiếp: "Bây giờ con dâu thứ hai có thai rồi, nếu hai người còn tiếp tục làm loạn, gây ra chuyện gì thì tôi nói cho hai người biết, không đến mấy ngày chỉ sợ là người ở cả thành phố Tây Châu đều biết hai người vì nhà của thằng hai, vì nhà của con dâu thứ hai mà ép nó sinh non. Các người cứ làm loạn đi!"
Cao Ngọc Hồng và Triệu Tuệ: "..."
Triệu Bá Vinh nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của hai người họ thì cảm thấy tâm sức cạn kiệt, xoay người bước đến thư phòng của mình ở trên tầng.
Ông ta không hiểu, nhà họ Triệu xưa nay không tệ, từ nhỏ cũng chưa từng đối xử tệ với nó, làm sao có thể nuôi ra một đứa con gái mắt một mí nông cạn như vậy được?
Ngay cả cháu trai ngoại cháu gái ngoại cũng bị nó nuôi hư.
Cao Ngọc Hồng nghe nói Nhan Hoan có thai thì ngẩn ngơ cả người.
Chờ Triệu Tuệ giằng co một phen rồi rời đi, Cao Ngọc Hồng ngơ ngác ngồi trong phòng đã từ từ hoàn hồn lại, nghĩ đến những gì mình đã làm hồi chiều, mặt bà ta nóng bừng và hối hận, Nhan Hoan có thai rồi, đó là cơ hội tốt để hàn gắn mối quan hệ của hai người, làm đồ ăn, may quần áo cho đứa nhỏ, Nhan Hoan không có mẹ ruột, bà ta sẽ đến chăm sóc Nhan Hoan nhiều hơn, hoặc bảo dì Vương mang ít đồ ăn qua, đợi cô sinh xong lại đưa dì Vương sang chăm sóc cô ở cữ... Mối quan hệ có thể từ từ trở lại.
Nhưng giờ thì tốt rồi, con trai và Triệu Bá Vinh thậm chí không cho phép bước vào cửa nhà con thứ hai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cao Ngọc Hồng quả thực không khỏi xót xa trong lòng.
Đời này rốt cuộc bà ta đã gây ra tội ác gì vậy?
Bà ta già rồi có hai đứa con trai, một đứa thì ở cách xa ngàn dặm, một năm chẳng thể gặp một lần, cháu trai nhìn thấy mình có thể nhận biết bình thường rồi, bọn chúng lại không thể đến Bắc Kinh, chắc chắn là không trông cậy được.
Trái lại, con trai thứ hai là quân nhân xuất ngũ, trở về thành phố Tây Châu, nhưng vốn dĩ quan hệ lạnh nhạt, cuối cùng lại cưới một cô con dâu như vậy, giày vò như thế vài lần... ngay cả cửa cũng không cho vào.
Buổi tối, Triệu Bá Vinh nhìn Cao Ngọc Hồng dựa vào giường chảy nước mắt, ông ta chung giường chung gối với bà ta nhiều năm, cho dù người khác thấy bà ta nửa vời thế nào, ông vẫn có tình cảm sâu đậm với bà ta.
Tất nhiên ông biết rõ tâm sự của bà ta, cũng biết bà ta giày vò qua lại như vậy là vì điều gì.
Ông ta thở dài, nói: "Được rồi, chẳng phải A Tuệ nói nhà chồng bên đó của nó không đủ ở sao? Vậy thì để cả nhà chúng nó chuyển đến ở bên chúng ta đi."
Cao Ngọc Hồng nghe những lời này xong thì nhảy dựng lên, nói: "Như thế sao được?"
Ở quê bà ta, chỉ những người không có con trai, không còn con cháu mới chọn người ở rể cho con gái... Không, ở đây bao nhiêu người, họ thà rằng nhận cháu trai làm con thừa tự, cũng hiếm khi để cho con gái lấy chồng lại ở trong nhà mình, chọn rể nhận người chỉ trỏ thì không nói, đa phần cuối cùng cũng không có kết quả gì tốt.
Chương 346:
Bà ta cũng chẳng phải không có con trai, tại sao phải nhường cho con gái đến ở trong nhà mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-345-346.html.]
Hơn nữa, phòng ốc trong nhà tuy rộng rãi, tầng trên có hai phòng, tầng dưới có ba phòng, trong hai phòng tầng trên, một phòng là thư phòng của Triệu Bá Vinh, phòng còn lại là phòng ngủ của bà ta và Triệu Bá Vinh; ba căn phòng ở tầng dưới, một cái là phòng của Triệu Hòa, còn lại là phòng khách, ngày thường Triệu Tuệ đem con cái về có thể ở, nhưng nếu để cho họ ở lâu dài thì con trai, cháu trai nghỉ ngơi ở đâu?
Vả lại, tuy bà ta cũng thương con gái và cháu ngoại, giúp đỡ rất nhiều cho họ, thường có trợ cấp, nhưng để họ sống ở đây lại là một chuyện khác.
Bà ta còn không biết con gái của mình ư?
Sau khi sống ở đây, chắc chắn cả nhà con gái sẽ ở nhà mình lâu dài, ăn nhà mình, bất kể trong nhà mua cái gì, làm cái gì cũng không thể thiếu một phần của gia đình nó.
Chẳng khác nào phải nuôi cả gia đình đó... Cao Ngọc Hồng cực kỳ không muốn.
Triệu Bá Vinh thở dài khi thấy phản ứng của vợ mình.
Bà ta nói không được thì không được.
Thú thực ông ta thích yên tĩnh, không thích trong nhà gà bay chó sủa, nếu con gái lớn dẫn theo cả gia đình đến đây, ông ta nghĩ lại cũng thấy đau đầu, nghe vợ mình phản đối quyết liệt, ông ta thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được rồi, vậy bà yên lặng đi ngủ đi."
Chưa nói đến việc lặt vặt trong nhà đứa thứ hai nhà họ Triệu.
Bên đó, Triệu Thành Tích vừa tức giận, áy náy và căng thẳng đối với việc người vợ của mình chịu uất ức, cứ liên tục hỏi Nhan Hoan có sao không.
Nhan Hoan có chuyện gì được, cô vẫn rất ổn.
Có điều Triệu Thành Tích lại thấy như thế không được, công việc của anh bận rộn, chương trình học của cô thời gian này không quá căng thẳng, nhưng đã rất lâu anh không ở nhà nhiều, anh cũng không thể ở nhà từng giây từng phút, như chuyện ngày hôm nay, nếu mẹ và chị cả anh nổi điên lên xô đẩy cô, xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Nghĩ lại anh vẫn thấy sợ.
Hơn nữa, gần đây cô ăn uống không tốt, cái gì cũng không thích ăn, kỹ năng nấu nướng của cô không tệ, nhưng dạo này cô rất nhạy cảm với khói dầu, cơ bản là không thể vào bếp được, anh cũng không thể về nấu cơm cho cô mỗi ngày, những đồ ăn ở trong trường lại không hợp khẩu vị của cô nên nhiều khi cô chỉ ăn bánh bao, bánh bột ngô tàm tạm một chút.
Anh thấy như vậy không được, tốt hơn hết vẫn nên tìm một bảo mẫu đáng tin cậy, có kinh nghiệm mang thai về để chăm sóc cô.
Chưa kể sau này sinh con ra, chắc chắn vẫn phải tìm một bảo mẫu về chăm đứa trẻ.
Triệu Thành Tích nghĩ đến chuyện này thì lập tức bàn bạc với Nhan Hoan, Nhan Hoan cũng không phản đối, bây giờ nhà cửa rộng rãi, việc nhà hằng ngày cũng nhiều, tìm người về đây sớm cũng tốt, ngộ nhỡ tính nết không hợp thì còn có thời gian đổi người, nếu không, lúc sinh con ra không có ai đỡ đần thì rất phiền phức... Đảm bảo không cho Cao Ngọc Hồng, Triệu Tuệ hoặc những "người thân" khác tiếp cận, họ nói muốn qua giúp cô chăm sóc con, cô cũng không muốn những thứ xã giao này.
Hai người bàn bạc xong, Triệu Thành Tích lập tức gọi điện nhờ người giúp anh tìm người phù hợp, Nhan Hoan cũng gọi điện đến nông trường, nói chuyện với Quy Hồng Anh xem nông trường bên đó có ai phù hợp không.
Trường bên đó Nhan Hoan vẫn đi học mỗi ngày, lúc học xong tiết không đến phòng nghiên cứu, cô phải đến ký túc xá của đoàn kỹ thuật xem xem, sau đó cô đọc sách, hoặc thiết kế, hoặc nói chuyện một chút với chị dâu và mọi người về quần áo, quyết đợi đến buổi tối Triệu Thành Tích tan làm, hai người cùng nhau về nhà.
Chỉ có điều hôm nay tan học, cô không ngờ sẽ gặp được một người chưa từng nghĩ đến ở dưới khu dạy học.
Lâm Gia Lương.
Đó là vị thương nhân Hồng Kông cô biết lúc tham gia cuộc thi và triển lãm ở Bắc Kinh.
Khi ấy vị Lâm tiên sinh này ngỏ ý mời cô qua hợp tác với Lâm Thị của họ, nói họ có ý định đầu tư trong đại lục, muốn sáng lập một thương hiệu sản phẩm mới chuyên nhằm vào thị trường đại lục, muốn mời cô tham gia, có thể mời cô với tư cách nhà thiết kế cao cấp nhất của họ, tất nhiên đề xuất đãi ngộ cũng vô cùng phong phú.
Nói chuyện rất chân thành.
So với ông Doyle kia, không có một chút vẻ kiêu căng trên mặt, tự cho mình là đúng hay gần như xem mình là "thương hiệu nổi tiếng thế giới."
Ấn tượng của Nhan Hoan về anh ấy cũng không đến nỗi nào.
Rất có giáo dục và phong độ.
Nhưng Nhan Hoan chỉ thích làm việc của mình, không hứng thú gì đối với việc cầm tiền lương sáng lập thương hiệu sản phẩm mới cho người khác, nên đã khéo léo từ chối.