Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 337-338

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:08:53
Lượt xem: 7

Chương 337:

Nhưng Nhan Hoan cũng lười bàn bạc với ông ta, ngước mặt lên kiêu ngạo nói: "Không cần thương lượng, hoặc là như vậy, còn không thì anh trở về đi. Tôi nói cho anh biết, có rất nhiều người muốn hợp tác với tôi, các xưởng may, các tiệm may lớn nhỏ, thậm chí có rất nhiều thương nhân nước ngoài và ở Hồng Kông, điều kiện họ đưa ra hào phóng hơn nhiều so với điều kiện các anh đưa ra, tôi tiếp tục hợp tác với các anh hoàn toàn là bởi vì tôi đã từng là người của nông trường, có tình cảm sâu đậm đối với nông trường, có ý muốn từng bước nâng cao kỹ thuật và năng suất của công nhân xưởng may ở nông trường, vì vậy mới chọn hợp tác với các anh. Nếu không các anh nghĩ thử xem, tình huống hiện tại của công nhân các anh, nhà máy còn có thể chịu thua lỗ được bao lâu nữa chứ?"

Quản lý Mai nhìn dáng vẻ tự cao tự đại của Nhan Hoan, tức giận đến mức miệng và mũi đều nhếch lên.

Nhưng ông ta có thể làm gì?

Ông ta có bản lĩnh từ chối sao?

Vì vậy tuy rằng nghẹn đến sắp ói máu, nhưng vẫn ký vào bản hợp đồng sỉ nhục lòng tự trọng này, đen mặt cầm bản hợp đồng cũng không đợi Quy Hồng Anh và Mễ Nguyệt Hồng, bỏ đi một mạch.

Quy Hồng Anh và Mễ Nguyệt Hồng nhìn bóng lưng của ông ta, không khỏi bật cười, một người lắc đầu cười, một người dứt khoát vịn bàn cười đến không cúi xuống được.

Quản lý Mai đi trước.

Quy Hồng Anh và Mễ Nguyệt Hồng thì ở lại.

Bởi vì nói đến vải để sản xuất túi xách, trước kia những thứ này đều là Nhan Hồng An giúp đỡ mới lấy được, Nhan Hồng An giỏi về phương diện này nhất, tìm anh ấy giúp đỡ là cách nhanh nhất đơn giản và tiết kiệm tiền, Nhan Hoan không muốn đến nhà họ Nhan tìm Nhan Hồng An nữa, liền lấy mấy miếng vải đưa cho Mễ Nguyệt Hồng, nhờ Quy Hồng Anh dẫn Mễ Nguyệt Hồng đi tìm Nhan Hồng An, sau náy sẽ do bọn họ liên hệ trực tiếp với nhau.

Để cho Mễ Nguyệt Hồng bàn bạc xong xuôi với Nhan Hồng An rồi mới tới tìm cô, để cho bọn cô rời đi, cơm trưa cũng không ăn.

Tuy rằng Nhan Hoan nói chỉ là nói chuyện đơn giản, Triệu Thành Tích nhìn cô nói chuyện cả buổi sáng cảm thấy rất đau lòng.

Anh nói: "Chuyện cửa hàng hay là làm chậm một chút, vốn dĩ em được nghỉ ngơi, hiện tại vừa phải lo học tập, vừa phải lo chuyện xưởng may nông trường, còn phải mở cửa hàng, làm sao có nhiều tinh thần như vậy?"

Nói cả buổi sáng thật ra Nhan Hoan cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Đây là chuyện mà trước đây cô chưa từng trải qua.

Trong lòng cô có chút hoảng hốt.

Nhưng vẫn trách mắng anh nói: "Như anh nói, có phải hay không còn chưa biết, anh nói như vậy lỡ như không phải, chẳng phải sẽ rất thất vọng hay sao?"

Anh ôm cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, nói: "Cái này có gì phải thất vọng, đó là do lúc trước anh không đủ cố gắng, sau này cố gắng thêm một chút là được."

Nhan Hoan: ...

Tuy rằng hai người đều nhanh chóng muốn biết kết quả, nhưng việc này không có gì phải vội vàng.

Buổi trưa Triệu Thành Tích nấu cơm, canh sườn nấu rong biển, đậu phụ kho, cà tím kho, đều là những món bình thường Nhan Hoan thích ăn, nhưng cũng không biết có phải là do tâm lý hay không, không có chút khẩu vị gì, chỉ ăn có một chút, lại uống một chén canh.

Buổi trưa nghỉ ngơi thêm một lát rồi mới đến bệnh viện.

Hai người từ bệnh viện đi ra, Triệu Thành Tích vẫn luôn nắm tay Nhan Hoan, làm cho những người bên ngoài liên tục liếc mắt nhìn bọn họ nhưng Triệu Thành Tích cũng không hề phát hiện, Nhan Hoan cảm giác được anh vừa buông lỏng tay cô lại nắm chặt lại buông lỏng, ướt đẫm mồ hôi... Cô quay đầu nhìn anh, nhìn thấy anh cũng có chút lo lắng nhìn mình.

Sau đó anh hỏi cô: "Có cảm thấy khó chịu hay không?"

Nhan Hoan: ...

Anh trai, từ khi lấy được kết quả kiểm tra, anh đã hỏi em những lời này lần thứ mấy rồi?

Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy.

Lúc đầu cô cũng không lo lắng như vậy, nhưng bởi vì dáng vẻ này của anh, nên cô cũng lo lắng theo.

Như vậy không được, vẫn nên nói cái gì đó khác đi.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hai ngày trước văn phòng chính phủ đã thông báo cho em, người ban đầu ở căn nhà của mẹ em trên đường Tân Hải đã chuyển ra ngoài, bởi vì ngôi nhà kia ban đầu do mẹ em đứng tên, thủ tục trả lại cũng rất đơn giản, mấy ngày nay chúng ta qua đó làm thủ tục một chút là được rồi, em nghĩ, nếu muốn mở cửa hàng, căn nhà hiện tại quá nhỏ, không bằng chờ làm thủ tục, chúng ta liền qua bên kia xem, chuyển qua bên kia ở đi?"

Triệu Thành Tích: ???

Cô đang nói cái gì vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-337-338.html.]

Tài sản bất động sản của nhà họ Triệu rất nhiều.

Của cải khó tìm, nhưng bất động sản vẫn có một danh sách rõ ràng để theo dõi.

Nhà ở và khế ước mua nhà khác đều đứng tên của ông ngoại, cậu cả và cậu hai của Nhan Hoan, chỉ có hai chỗ bất động sản, một chỗ đứng tên Triệu Lan Trân, một chỗ đứng tên Triệu Lan Huyên, mẹ ruột của Nhan Hoan.

Chương 338:

Bất động sản khác bởi vì đứng tên ông ngoại, cậu cả, cậu hai, nên trả lại có chút phiền phức, nhưng nhà ở đứng tên Triệu Lan Trân và Triệu Lan Huyên thì thủ tục hoàn trả khá đơn giản.

Căn nhà nhỏ kết hợp giữa phong cách phương Tây và Trung Quốc Nhan Hoan nói này nằm ở Tân Hải Lộ.

Nơi đó hiện tại thuộc khu nghỉ dưỡng của cán bộ kỳ cựu của thành phố Tây Châu, hầu hết các cán bộ kỳ cựu đều sống trong các tòa nhà kết hợp phong cách Trung - Tây trên một con phố.

Các cán bộ kỳ cựu luôn sống chung với người nhà. Hoàn cảnh bên đó cho dù là sống hay là mở cửa hàng buôn bán đều khá ổn, hoàn cảnh sinh sống đẹp đẽ, thanh tịnh, mở cửa hàng cũng không lo không có khách.

Hơn nữa Tân Hải Lộ lại cách trường học một cái công viên, đi dọc theo công viên về trường chỉ mất mười mấy hai mươi phút, chỉ là hơi xa tập đoàn Công Trình của Triệu Thành Tích, một nơi đằng đông, một nơi đằng tây, nhưng Triệu Thành Tích có xe, lái xe cùng lắm cũng mất mười mấy hai mươi phút đi đường, đã coi như là thuận tiện rồi.

Còn nữa, căn nhà này trước đây cũng nơi sống của một cán bộ kỳ cựu, nghe nói là phải trả lại cho con gái của người chủ cũ, cũng là con gái của Kiều Quân Trường, hợp tác đặc biệt dứt khoát chuyển đi rồi. Trước đây Nhan Hoan còn đến xem qua một lần, phòng ở được chăm non rất tốt, bọn họ chỉ cần dọn dẹp sơ qua là có thể vào ở.

Nhan Hoan đột nhiên nhắc đến chuyện phải chuyển đến Tân Hải Lộ, Triệu Thành Tích nhíu mày.

Anh cũng không muốn chuyển đến nhà mẹ đẻ của cô sống.

Nhưng nghĩ đến căn nhà bên tập đoàn Công Trình thực sự có hơi nhỏ.

Hai người chỉ sống thì ổn, nhưng đừng nói là cô muốn mở một cửa hàng may mặc, bình thường cô dành ra một phòng để may quần áo thì nhà cửa cũng đã không mấy rộng rãi rồi.

Càng đừng nói là sau này có con.

Đội trưởng Triệu có chút phiền muộn.

Anh là đàn ông, vốn không phải là anh nên nuôi gia đình sao?

Chuẩn bị có con, nhà lại trật trội, lại còn sống ở nhà mẹ cô...

Nhan Hoan nhìn vẻ mặt phức tạp của Triệu Thanh Tích, biết sự chú ý của anh đã bị dời đi, liền vươn tay túm lấy anh nói: "Chúng mình về nhà rồi nói sau nha."

Trở về nhà chuyện phải nói rất nhiều.

Bình thường phải chú ý các hạng mục công việc, phải chú ý ăn uống, lại còn phải sắp xếp bài tập của cô, lại còn cửa hàng...

Triệu Thành Tích cảm thấy mở cửa hàng may quá vất vả, bảo cô tạm thời đừng mở.

Nhan Hoan kéo anh cười nói: "Cửa hàng này của em chẳng qua chỉ là chơi chơi thôi. Em nói với anh này, các bài học của học kỳ trước em đều đã tự học hết rồi, bài tập cũng rất nhẹ nhàng, em lại không tham gia mấy hoạt động đoàn xã gì đó của trường, rất nhiều hoạt động của lớp sau này khả năng cao là cũng không tham gia, có rất nhiều thời gian rảnh, nếu không có chuyện gì làm thì buồn chán lắm."

Học kỳ đầu tiên của năm nhất cô xếp thứ 21 trong khoa, đó là bởi vì năm nhất đều là các môn phổ biến cơ bản, cái gì mà toán cao cấp, vật lý đại học, những cái đó cô đều không hiểu nên thành tích mới tệ như vậy, nhưng bây giờ đã sang năm hai rồi, các môn chuyên ngành cơ bản nhiều, đó là những thứ cô hiểu, cũng không lo lắng về thành tích học tập.

Cô cười nói: "Hơn nữa, cho dù là mở cửa hàng thì em cũng không định tự mình cáng đáng hết... Em muốn gọi mấy chị dâu ở nông trường lúc trước đến giúp đỡ. Nếu các chị ấy đồng ý thì em định sửa căn nhà này thành cửa hàng, để các chị ấy làm ở đây, còn chúng ta thì ở Tân Hải Lộ đi.

Hai chị dâu trước đây làm việc trong cửa hàng ở nông trường Sao Đỏ cũng theo chồng thu quân về thành phố Tây Châu, bây giờ đang làm tạp vụ trong bộ phận hậu cần trong tập đoàn công trình. Nếu cô mở cửa hàng, đại ngộ nhất định là cao hơn ở bộ phận hậu cần, các chị ấy hẳn là sẽ đồng ý qua đây.

Đáng tiếc là thím Liêu lại theo chú Liêu đến nơi khác đóng quân làm công trình, nếu không thím ấy giúp cô quản lý cửa hàng quen rồi, có thím ấy giúp, cô chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.

Triệu Thành Tích biết rằng bảo cô không cần làm gì cả thì chắc chắc là không được, nghe cô nói vậy thì cũng chỉ có thể gật đầu: "Vậy thì em phải chú ý, đừng vất vả quá là được."

Nhan Hoan đương nhiên là bảo đảm một trăm phần trăm.

Hai người nói xong xuôi, ngày hôm sau lại bắt đầu một vòng bận rộn mới.

Chủ yếu là làm thủ tục nhà ở, sau đó liền đi xem tình trạng của căn nhà, xem xem phải thu dọn như thế nào, lúc nào thì chuyển vào ở được.

Căn nhà hai tầng, tầng dưới có ba phòng trống hai phòng khách, tầng trên có một ban công, một phòng khách nhỏ và ba phòng ngủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn có một hoa viên nhỏ.

Loading...