Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 333-334

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:08:50
Lượt xem: 10

Chương 333:

"Được rồi, sau đó cháu xuất hiện, bà ấy biết cả nhà Nhan Quế Phân đã ngược đãi cháu như thế nào... Bà ấy cũng không có chút giận chó đánh mèo nào lên người Nhan Đông Hà cả. Rõ ràng là năm đó, Nhan Đông Hà đã bảo đảm với bà ấy, khuyên bà ấy đưa cháu cho em gái của ông ấy, giúp em gái của ông ấy giải quyết vấn đề gia đình. Cuối cùng hai người vẫn cứ yêu thương nhau, gia đình hòa thuận, đừng nói chi đến chuyện ly hôn."

"Nhưng bây giờ, cuối cùng bà ấy cũng đòi ly hôn rồi, tại sao chứ?"

Nhan Hoan lại lần nữa mỉm cười, nói: "Bởi vì lần này người Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân muốn ép c.h.ế.t không phải là bác hai, người bị tóm lấy cũng không phải là nhà họ Triệu, người bị ngược đãi cũng không phải là đứa cháu gái này... Do lúc này, Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân đang mơ ước đến tài sản của nhà họ Triệu trong tay bà ấy, vì mớ tài sản đó, có thể sẽ động đến mạng sống của bà ấy. Thế nên lúc này bà ấy mới thật sự tức giận, cũng hiểu rõ tuyệt đối không thể nào tiếp tục sống chung với Nhan Đông Hà nữa."

"Thật ra, cái c.h.ế.t của tất cả mọi người không quan trọng, quan trọng là bà ấy có thể yên tâm, cơn giận của bà ấy có thể lắng xuống. Tất cả mọi người phải trải qua đau khổ và mệt nhọc cũng không quan trọng, quan trọng là bà ấy có thể sống một cuộc sống yên tĩnh và tốt đẹp... Nhưng nếu đụng đến bà ấy thì không được, vậy thì phải ly hôn."

Nhan Hoan yên lặng nhìn Quy Hồng Anh, nói: "Như thế, dì còn cảm thấy cháu cần phải đi gặp bà ấy nữa không? Còn cần phải tiếp tục thể hiện tình cảm dì cháu thắm thiết với bà ấy, chỉ để làm cho bà ấy cảm thấy yên tâm nữa không? Làm cho bà ta có thể yên tâm giữa cái c.h.ế.t của mẹ cháu và chuyện cháu từng bị ngược đãi sao?"

Quy Hồng Anh bị sốc bởi những lời nói của cô một lúc.

Một hồi lâu sau, Quy Hồng Anh mới khẽ cười khổ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà ấy muốn nói rằng, Tiểu Nhan à, con d.a.o này của cháu, cũng đã đ.â.m quá sâu rồi. Nước quá trong sẽ không có cá, người quá xét nét sẽ không có người đồng hành... Nhưng chuyện này lại nằm giữa, một bên là cái c.h.ế.t của mẹ ruột cô, một bên là chuyện cô vừa sinh ra đã bị thất lạc với ba ruột, bị người ta ngược đãi mười bảy năm. Nếu không...

Bà ấy có tư cách gì mà khuyên cô chứ?

"Thật sự xin lỗi."

Bà ấy hít một hơi thật sâu, nói: "Do dì đứng nói chuyện nên không đau lưng."

Nhan hoan mỉm cười, cũng không nói gì nữa.

Buổi tối đã hẹn là sẽ cùng nhau ăn cơm.

Triệu Thành Tích cũng tham gia.

Trên bàn có ba người phụ nữ và hai người đàn ông.

Ba người phụ nữ tùy ý trò chuyện, giữa hai người đàn ông thì Triệu Thành Tích vốn không hề quan tâm gì đến chủ quản Mai, suốt cả quá trình đều ngồi cạnh Nhan Hoan, ăn món nào cũng chăm sóc cho Nhan Hoan. Ăn tôm thì giúp cô bóc vỏ, ăn bánh bột ngô thì giúp cô nhặt hành ra... Chủ quản Mai bị lạnh nhạt vừa nhìn thấy đã có cảm giác mắt của ông ta sắp mù rồi, hơn nữa trong lòng cũng thật sự buồn khổ, thế nên một mình ngồi đó đã vô tình uống nhiều rượu một chút.

Sau đó người mà suốt cả buổi tối hoàn toàn không để ý gì đến ông ta, cuối cùng vào lúc chai rượu đã cạn thì quay đầu nhìn ông ta một cái. Chủ quản Mai nhất thời tức giận, cầm ly rượu mời Triệu Thành Tích: "Đội trưởng Triệu, vẫn là cậu giỏi, sao cậu có thể thích một cô vợ lợi hại thế này chứ? Chỉ cần nói cô ta một câu, cô ta có thể trả lời lại mười câu, chê cậu xuống đến tận tâm trái đất. Cậu có bất cứ suy nghĩ gì, chưa kịp làm thì cô ta đã vạch trần cậu rồi... Cậu còn phải hầu hạ cô ta mọi lúc mọi nơi nữa chứ. Cậu nói xem, rốt cuộc cậu sống thế nào hả? Cho dù có là thần tiên thì cũng biết nổi giận chứ!"

"Ọe."

Chủ quản Mai vừa dứt lời thì Nhan Hoan ở bên kia cũng ọe một tiếng.

Triệu Thành tích vốn nghe thấy mấy lời mà chủ quản Mai nói thì nhíu mày, hận không thể đánh một cú cho ông ta tỉnh táo lại, cũng đang chuẩn bị để đánh c.h.ế.t ông ta, nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn Nhan Hoan, những người khác trên bàn cũng nhìn Nhan Hoan."

"Ơ kìa chị."

Mễ Nguyệt Hồng phản ứng nhanh nhất, nói: "Có phải chị có chỗ nào không thoải mái hay không? Có phải bị cảm rồi không?"

Chủ quản Mai lập tức giận tím mặt, mượn rượu nói: "Thợ may Tiểu Nhan, cô gai mắt tôi bao nhiêu thế hả. Tôi chỉ mới nói chuyện với chồng cô mấy câu mà cô đã ọe một tiếng rồi, cô..."

Một cái tát vang lên, Quy Hồng Anh ở bên cạnh tát một cái vào tay của chủ quản Mai, mắng: "Được rồi, ông uống say rồi nổi điên gì thế hả?"

Nếu sớm biết tên này uống xong mấy giọt rượu sẽ biến thành một tên điên say xỉn, nói năng không biết giữ miệng thì dù có ra sao bà ấy cũng không mời Nhan Hoan và Triệu Thành Tích ăn cơm chung.

Chương 334:

Triệu Thành Tích đã nắm lấy tay của Nhan Hoan, hỏi cô: "Sao thế?"

Nhan Hoan lắc đầu, nói: "Chỉ là không ngửi được mấy mùi này mà thôi... Còn cả mùi rượu này nữa, quá khó ngửi rồi. Hay là chúng ta về trước đi."

Lại nói với Mễ Nguyệt Hồng: "Ngày mai cô đến tìm tôi."

Mễ Nguyệt Hồng vội vàng gật đầu đồng ý, nói: "Được, chị, vậy chị về nghỉ ngơi cho tốt đi."

Triệu Thành Tích đỡ cô đứng dậy, gật đầu với Quy Hồng Anh một cái, sau đó mặc kệ tên chủ quản tâm thần đó, đỡ cô rời đi.

Chủ quản Mai nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi thì trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới cầm lấy ly rượu, tức giận nói: "Không ngửi được mất mùi này, cô ta chê mùi rượu khó ngửi sao? Sao cô ta không lên trời luôn đi chứ?"

Trời má, sao trên đời lại có loại đàn bà này chứ!

Quy Hồng Anh và Mễ Nguyệt Hồng:...

Trời ơi, có thể kêu thiên lôi đến đánh cho tên này tỉnh lại được không!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-333-334.html.]

Sau khi lên xe ngồi, Triệu Thành Tích mới hỏi Nhan Hoan: "Thế nào?"

Nhan Hoan lắc đầu, nói: "Bây giờ ổn rồi... Haiz, có lẽ em không thể chịu được bộ dạng ngu ngốc của quản lý Mai, bình thường cũng không phải như vậy, ôi trời ơi."

Cô cười nói: "Em vừa nghĩ đến chuyện hợp tác với anh ta liền cảm thấy khó thở, vừa khó thở vừa buồn cười."

"Vậy đừng hợp tác với ông ta nữa."

Triệu Thành Tích nói.

Anh cảm thấy rất bực mình khi nghĩ đến những gì mà tối nay tên ngu ngốc kia đã nói.

Hơn nữa nông trường Hồng Tinh lại xa, việc hợp tác cũng không thuận tiện.

Nhan Hoan liền bật cười, nói: "Cũng không đến mức đó, ngày thường em không cần gặp anh ta."

Nhìn vẻ mặt vẫn không hài lòng của Triệu Thành Tích, vươn tay lắc cánh tay anh, nói: "Việc này tự em có chủ ý, sẽ không gây cản trở cho em đâu, nhưng có thể làm một chút gì đó, dù sao em đã từng làm ở nông trường, trước kia trưởng nông trường đối với em rất tốt, dù sao cũng có chút tình nghĩa, quản lý Mai này làm ở nông trường được mấy năm rồi, anh ta được điều xuống đây sớm muộn gì cũng bị điều đi, nếu em đoán không sai, nhiệm kỳ này của anh ta đã kết thúc rồi, có khả năng năm sau sẽ bị điều đi, đến lúc đó nông trường này nhất định sẽ có người khác đến thay thế."

Nếu là người của cô thì tốt rồi.

Sau này cô muốn làm gì cũng thuận tiện hơn.

Triệu Thành Tích nghe cô nói như vậy liền hiểu được ý của cô.

Nhưng nghĩ đến quản lý Mai anh vẫn cảm thấy không thích.

Nhan Hoan thấy anh như vậy lại nghĩ đến dáng vẻ ngu ngốc của quản lý Mai cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Yên tâm, chuyện bên kia em định giao toàn bộ cho Nguyệt Hồng lo liệu rồi, không cần em quản, cũng không cần trực tiếp tiếp xúc với người đó. Phía bên này chủ yếu em muốn mở cửa hàng trước, ố, học kỳ này rốt cuộc cũng có thời gian nhàn rỗi rồi."

Nói xong cô liền ôm ngực, thở dài.

Thật ra vẫn có chút không thoải mái, sau khi thay đổi thể chất, cô rất nhạy cảm với mùi hương, nhưng trước kia chính là không thích, đây là lần đầu tiên cô bởi vì mùi rượu và mùi thức ăn dẫn đến sinh lý khó chịu... Ai da, bởi vì thói quen trong khoảng thời gian này nên không chú ý, không lẽ cơ thể của mình lại thay đổi gì nữa chứ.

"Không sao thật chứ?"

Anh chú ý tới động tác và những thay đổi nhỏ trên vẻ mặt của cô, cau mày, hỏi.

Nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trong lòng khẽ động, dịu dàng nói: "Ngày mai chúng ta đến bệnh viện khám đi."

Hả? Đến bệnh viện khám?

Nhan Hoan vội vàng xua tay, nói: "Không đến mức đó đâu, anh biết em vẫn luôn rất nhạy cảm với các mùi hương, chỉ là có chút không thích mùi rượu kia, không đến mức phải đi bệnh viện đâu..."

Không phải sẽ khiến cho bác sĩ cười nhạo cô quá yếu đuối rồi hay sao?

"Trong khoảng thời gian này chúng ta không có làm biện pháp phòng ngừa nào."

Triệu Thành Tích đột nhiên cắt ngang lời cô nói.

Hả?

Biện pháp phòng ngừa gì?

Nhan Hoan có chút khó hiểu nhìn về phía anh, chuyện này thì có liên quan gì đến biện pháp phòng ngừa chứ?

Anh không trả lời cô, bàn tay lúc đầu còn đang nắm tay cô lại từ từ trượt xuống bụng cô.

Nhan Hoan sững sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên. ... Cô đột nhiên nghĩ đến, hình như ngày đèn đỏ của cô vẫn chưa đến, đã muộn hai tuần rồi, nhưng bởi vì gần đây bận rộn, trước kia cũng có lúc không đúng ngày, cho nên không đặc biệt chú ý đến nó.

"Ối!"

Cô có chút không được tự nhiên dời tầm mắt đi, dựa vào người anh, nói: "Được rồi, vậy ngày mai đi khám thử xem."

Tâm trạng có chút kỳ lạ.

Sáng hôm sau Nhan Hoan bảo Mễ Nguyệt Hồng đến để nói chuyện với cô ấy, cho nên buổi sáng cô ở nhà buổi chiều mới đi bệnh viện.

Nói đến quản lý Mai.

Bình thường tửu lượng của quản lý Mai rất tốt, hiếm khi uống say mèm, nếu không cũng không thể làm thư ký trong thành phố được.

Loading...